Giọt mồ hôi lăn trên trán nhiễu xuống cái cỗ trắng mịn, Vân Cung cũng không buồn lau.
Cơ hồ hồi nãy Chu Sinh Liên đã nhanh, nhưng Vân Cung lại phản ứng nhanh hơn.
Trong một khắc chưa đầy ba giây hắn liền phi thân túm hai cái đồ đệtrốn qua một gian phòng khác. Ngồi chồm hồm trên mái nhà, ba người không hẹn mà nhìn nhau thở ra một hơi.
“Ưm.. aaa... Ân…” một loạt âm thanh kiều mị phát ra trong căn phòng khiến ba người không khỏi mắt to trừng mắt nhỏ.
Vân Cung: (´⊙ω⊙`)???
Bạch Hàn Sâm: “…”
Nghiêm Tu: “…”
Trên chiếc giường gỗ nhỏ bé mặc dù đã buông rèm màn xuống nhưng dườngnhư vẫn thấy hai bóng dáng đang quấn lấy nhau không rời. Nữ nhân đãbuông bỏ gần như là toàn bộ xiêm y, nàng như con rắn nước uốn éo quấnchặt người nam nhân không buông. Trong miệng vẫn không quên kêu nhưng âm thanh “mềm mại” động lòng người.
Răng… rắc Vân Cung cảm thấy nơi sâu thâm nhất trong con tim hắn đã bắt đầu vỡ vụn.
Đôi mắt của hắn dường như đã bị chiếu mù bởi hào quang trước mắt phát ra quá dữ dội. (〒▽〒)
Vội dùng tay phong bế thị giác cùng thính giác hai đồ đệ vẫn còn làthiếu nhi nhà mình, hắn liền mang theo hai đứa nhỏ vọt ra ngoài.
Ông trời ơi! Thọc mù mắt tui đi!!! (╥﹏╥)
Chọn một chỗ khá là an toàn, Vân Cung phi thân đáp xuống. Thả hai cáiđồ đệ ngồi xuống đất, nhìn vẻ mặt mê mang của tụi nhỏ hắn liền cảm thấyhối hận khi dạy tui nhỏ thu thập “thông tin”. Giải khai huyệt đạo xongxuôi, Vân Cung bắt đầu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ta-lam-su-do-voi-boss-phan-dien-cung-nam-chinh/254261/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.