“Ưm…oáp” Vân Cung vừa ngồi dậy vừa ngáp. Đêm qua đến tận ba giờ sáng hắn mới chợp mắt được.Sờ sờ bên cạnh một mảng trống không lại đi qua giường bên trong cũngtương tự. Hai tiểu tử này mới sáng sớm đã chạy đi đâu rồi!
Thitriển Tẩy Trần thuật để vệ sinh toàn bộ thân thể. Hắn nhất thời lại cảmthấy tốt hẳn cả lên. Thật là tiện lợi, người tu tiên đúng là có khác.Dùng dây vải xanh buộc lại mái tóc, Vân Cung thần thanh khí sảng (Tinhthần sảng khoái) bước xuống phòng ăn.
Bây giờ cũng đã quá giờMão phòng ăn cũng đã ngập kín người. Đảo mắt khắp gian phòng Vân Cungrốt cuộc cũng thấy hai bóng dáng nho nhỏ đang ra sức vẫy tay với hắn.
Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm đã dậy từ lâu, bọn nó đang ngồi đợi sư phụcùng ra ăn bữa sáng. Thấy bóng dáng sư phụ rốt cuộc cũng đến, Nghiêm Tumới nhớ ra bọn nó đợi người thật lâu a. Thật là đói!!!QAQ
Nhưng không sao chỉ cần được ngồi ăn với sư phụ, đợi bao lâu nó cũng (có thể) chịu được.
Ngồi vào bàn ăn, Vân Cung gọi tiểu nhị cho hai bát cháo thịt băm, mộtdĩa bánh quẩy (aka: giò cháo quẩy) cùng hai lồng bánh bao hấp. Vân Cung sống chung với đồ đệ lâu ngày ít ra hắn cũng nhiễm một chút đức tínhcủa người mẹ. Tụi nhỏ đang thời kỳ phải thay răng sữa, ăn đồ cứng quá là không tốt.
Đợi tiểu nhị dọn đồ ăn xong, mùi thơm tỏa ra tứ phía Nghiêm Tu cùng Bạch Hàn Sâm âm thầm nuốt nước miếng. Nhưng sư phụ cònchưa động đũa, bọn nó vẫn chưa dám ăn.
‘Còn không mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ta-lam-su-do-voi-boss-phan-dien-cung-nam-chinh/762181/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.