Lâu thật lâu sau, cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc. Ngồi giữ vững tư thế lưng thẳng, tuy có mạng che mặt nhưng môi vẫn phải cong lên, bộ dáng trang nhã nhất có thể., thực mỏi!
Điều nàng cảm thấy không thích hợp chính là tại sao Thường Hiên cùng Tang Vô Yên lại ở lại Bắc Thần quốc? Đã xong thịnh yến rồi mà!
Có lẽ nàng quá đa nghi đi, đột nhiên lại cảm thấy không ổn, nàng biết rõ đại mỹ nhân Tang Vô Yên không thích nàng. Còn có tên Thường Hiên yêu nghiệt kia, hắn quá tà mị, thực khiến nàng khó khăn nắm bắt được tâm cơ của hắn.
Hắn ở lại đây bao lâu chính là nàng không an tâm bấy lâu. Trước khi rời khỏi đại điện, hắn ngang nhiên nháy mắt với nàng, môi cười ẩn ý, hại nàng cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu trong tròng.
Nhã Phượng các...
”Tiểu Thanh, Tiểu Trúc, mau đấm lưng giúp ta!” Vừa về đến tẩm cung, nàng liền trút bỏ lớp áo hoàng y nặng nề, chỉ còn lại nội y trắng mỏng tanh.
Nàng thuận tay rút cây trâm bạc trên đầu, khiến cho tóc mượt dài tung tỏa ra, tùy ý buông xuống.
Khăn che mặt cũng được lấy ra từ lâu. Tiểu Thanh cùng Tiểu Trúc ngơ ngẩn nhìn, thiếu chút nữa máu mũi cũng phụt ra.
Thân hình có lồi có lõm, lung linh ẩn hiện sau lớp áo mỏng, tóc đen dài như thác rủ xuống. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành vì mệt mỏi mà mơ mơ màng màng.
Máu mũi nhỏ giọt!
”Ai!” Nàng bất mãn bĩu môi, thở dài, mặc kệ hai nàng, tự động đến ôn tuyền.
Nàng rủ bỏ lớp áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ta-la-hoang-hau-that-sung/1593501/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.