“Hoàng thượng, hôm nay là sinh thần của thần thiếp, thần thiếp muốn tặng mọi người một khúc.” Ôn Noãn mỉm cười xinh đẹp, cúi đầu e lệ nói.
”Được.” Hiên Viên Triệt gật đầu chấp thuận.
Bên dưới cũng háo hức mong chờ, phải biết Ôn quý phi không những mỹ mạo như tiên mà còn có tài năng đánh đàn phi thường hơn người, nghe được đúng là phước phần ba đời.
Ôn Noãn đặt cây phượng cầm lên bàn, bàn tay trắng nõn bắt đầu lướt trên dây đàn. Trước khi tấu còn khẽ liếc nhìn Hiên Viên Triệt, bất ngờ phát hiện hắn cư nhiên vừa liếc nhìn Nhan Tích Phàm, sao có thể, là nàng ta nhìn lầm đi. Tâm chùn xuống, hung hăng cắn môi căm tức, nàng cất tiếng hát.
Phát hiện chúng ta ý tưởng dần dần bất đồng.
Phát hiện chúng ta càng ngày càng thích khắc khẩu.
Phát hiện của ngươi lãnh mạc dần dần trở nên hơn.
Phát hiện ngươi cũng không nghe ta giải thích.
Phát hiện ngươi hoàn thích kia một loại nhan sắc.
Phát hiện ngươi hoàn nghe kia thủ khả ái ca.
Phát hiện của ta yếu ớt dần dần trở nên lớn.
Phát hiện ta rốt cục tìm được tịch mịch.
Thân ái rốt cuộc chúng ta làm sao vậy.
Mệt mỏi đã nghĩ muốn buông tay.
Ái không phải muốn tới muốn đi thì đi đơn giản như vậy.
Nếu chân như vậy ngươi cảm thấy đáng không đáng.
Nói cho ta biết chúng ta đến tột cùng chỗ nào sai lầm rồi.
Giờ khắc này chúng ta trầm mặc.
Chúng ta vui vẻ thời khắc lại không nhớ rõ này bi thương cố tình phải nhớ như thế khắc sâu.
Ca khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-ta-la-hoang-hau-that-sung/1593500/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.