Được rồi, tôi từ bỏ chống cự.
Ờm, huống hồ, cảm giác bị người khác xách theo không cần tự mình đi này cũng rất tốt.
Chỉ là sao tốc độ này càng ngày càng chậm.
Mắt thấy đã gần đến xe, thằng cha này một phát cho tôi ngã phịch xuống nền đất.
"Này, Lãnh tổng đừng dừng lại nha, chúng ta còn cách 3 mét là đến đích rồi, cố lên!"
Lãnh Diệp hung hăng trừng mắt nhìn tôi, "Cô ăn cơm heo lớn lên à? Nặng như heo ấy."
"Ầy, cảm ơn vì đã khen, ăn cơm của anh lớn lên đó."
Lãnh Diệp đen mặt.
Có thể là ghi hận tôi lấy cơm anh ta ăn.
Anh nói anh là tỷ phú sao bụng dạ lại hẹp hòi như vậy.
Hôm nay cơm chiều cũng không cho ăn liền kéo tôi tới đây, giờ lại ném cho tôi cái sắc mặt này, tôi khổ quá mà, cuộc đời tôi bi thảm làm sao, a, tôi sống còn có ích gì nữa? Tôi không xứng sống trong bộ tiểu thuyết này.
"Thiếu gia, phu nhân, tới nơi rồi."
Xe ngừng lại trước một biệt thự sang trọng có hơi kém cỏi với Lãnh gia, sau đó có một người mặc như giúp việc dẫn chúng tôi vào.
Người cũng thật mẹ nó nhiều, một đám đi lên chào hỏi, huyên thuyên cũng không biết đang nói cái gì.
Từ từ!
Tôi có thể thử lại.
A, đồ ăn, chị tới đây!
Tôi vừa gắp một miếng bánh cho vào trong miệng, đột nhiên có người vỗ mạnh trên vai tôi một cái
"Tiểu Ninh Ninh!"
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-nu-chinh-sa-dieu-nguoc-van/2942968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.