Chương trước
Chương sau
Mà đầu sỏ gây tội đang cười tủm tỉm nói chuyện với chị gái xinh đẹp.

Giang Tầm: "Ngại quá, Tô Ninh uống say rồi, tôi đưa cô ấy nghỉ ngơi trước."

Chị gái xinh đẹp đơn thuần của tôi tất nhiên tin điều đó, vẻ mặt lo lắng nhờ anh ta chăm sóc tôi thật tốt, sau đó đứng dậy rời đi.

Giang Tầm tên đại lừa đảo, a, nhưng mà anh ta nghĩ quá đơn giản rồi, cho rằng chỉ cần đè tôi xuống là có thể mang tôi đi sao???

Tôi liền không dậy, xem anh làm thế nào!

Giang Tầm kéo một chút, tôi không nhúc nhích......

Lại kéo một chút, tôi vẫn không di chuyển......

Hiện tại tôi chính là con sư tử bằng đá, ngồi xổm đến ổn định vững chắc, thành thành thật thật.

Giang Tầm giống như từ bỏ, buông bàn tay đang kéo tôi ra.

Tôi quay đầu lại xem, đột nhiên phát hiện anh ta còn rất cao, hôm nay mặc tây trang cũng không tồi.

Á, chờ đã, anh cởi áo khoác ra làm gì???

Giang Tầm đón nhận ánh mắt tôi, xinh đẹp cười, sau đó, ném áo khoác, không thể không nói, cái động tác này còn rất ngầu.

Giây tiếp theo, nó liền đáp lên mặt tôi???

!!!

Kế đó, anh ta trực tiếp bế tôi lên.

Tới đi.

Giang Tầm: "Đừng lộn xộn, cô muốn cho người khác biết mình là ai sao?"



Không phải, đại ca, anh ôm thì ôm đi, vo tôi thành viên bánh bạch tuộc là thế nào?!!

Vì thế tôi tự động điều chỉnh tư thế thoải mái, thuận tiện che mặt kín mít lại.

Miễn là tôi che đủ kín, bọn họ sẽ không thể nhìn thấy tôi!

Giang Tầm: "......"

"Đi thôi! Sao đứng yên rồi."

Giang Tầm: "Cô...... Có chút nặng."

Tôi lặng lẽ thở dài, "Này không phải thịt tôi, mà là của cải tôi đã tích luỹ từng chút một."

Giang Tầm: "...... Vậy cô nhất định đáng giá hàng ngàn vạn."

!!!

Sao anh ta biết được thân thể tôi đáng giá hàng ngàn vạn!!! Không đơn giản, chẳng lẽ anh ta chính là tên trai tơ mông vểnh được tổ chức mặt khóc[1] cử ra chuyên môn dụ dỗ phú bà???

Tôi yên lặng ôm điện thoại, quyết định dù có nói gì thì cũng sẽ không đời nào yêu anh ta.

Đợi lát nữa anh ta muốn xx thì làm sao? Nghe nói mỗi diễn viên mặt khóc đều được chọn lựa cẩn thận, có cơ bụng tám múi, đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ, ấm áp hơn Bành Vu Yến.

Tôi dường như có...... Không không không, tôi không thể!

Trừ khi anh là Mai Trường Tô tái thế, à, Tiểu Ngư tiên quan cũng được, không thì Cẩm Y Vệ Lục đại nhân?

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra đối sách tốt, cái áo khoác đã bị người ta lấy đi, còn duỗi tay giúp tôi che ánh đèn chói loá.

Chậc chậc, thái độ phục vụ này, xứng danh diễn viên chuyên quyến rũ phú bà.

Khi tôi thích ứng được, Giang Tầm đã đứng dậy, lúc này tôi mới phát hiện mình đang ngồi trên giường trong phòng khách, mà người đàn ông áo trắng quần đen đưa lưng về phía tôi, dáng người cao thẳng như cây tùng nhỏ, giọng nói mát lạnh trong trẻo như suối trên đá, ah ngừng ngừng.

Giang Tầm: "Sao không nói gì hết vậy?"

"A, anh bạn, đừng tưởng tôi không biết anh tiếp cận tôi vì cái gì?"

Động tác trên tay Giang Tầm ngừng lại, "Cô biết?"

Tôi cười lạnh hai tiếng, "Bán bánh bạch tuộc là vì cố ý tiếp cận tôi nhỉ?"

Giang Tầm gật đầu, "Ăn ngon không? Tôi nhớ rõ cô thích ăn món đó nhất."

Đệch, quả nhiên là cố ý hỏi thăm sở thích của bà đây!

Tôi lắc đầu, biểu cảm vô cùng cao quý thanh lịch, "Khó ăn muốn chết."



Giang Tầm đưa lưng về phía tôi, trên mặt xẹt qua một tia mất mát, khẽ cau mày, cầm ly nước trên bàn uống ừng ực một hớp lớn, dùng sức lau miệng, sau đó xoay người nhìn tôi.

"Vậy cô thích ăn gì, về sau tôi sẽ học."

Vãi, người đàn ông này thế nhưng lại dịu dàng chết đi được!

Tôi híp mắt, bày ra vẻ nham hiểm nhất, "Đàn ông như anh, tôi thấy rất nhiều."

Sắc mặt Giang Tầm hơi đổi, "Thấy rất nhiều?"

"Anh bạn, anh ghen hả?" Tôi vuốt mái tóc dài, hai ngón tay ngả ngớn nâng cằm Giang Tầm lên, biểu cảm lạnh nhạt bức người, "Đừng quên thân phận của anh, anh chẳng qua chỉ là tình nhân của Tiêu Sa Điêu tôi mà thôi."

Giang Tầm:???

"Giang Tầm Tầm, nếu anh muốn thu hút sự chú ý của tôi, vậy tôi nói cho anh biết, anh thành côngrồi."

Người đàn ông này rõ ràng là con hát, tại sao khi nhìn hàng lông mi như lông quạ của anh ta khẽ run nhè nhẹ, trong lòng tôi lại sinh ra một tia không nỡ.

Má, tiểu yêu tinh phiền phức này!

Tôi vuốt ve ngón tay, cảm nhận được vùng da dưới tay, ờm, có hơi châm chích.

"Không phải anh chỉ muốn tiền thôi sao? Cho anh ba phút suy nghĩ, làm người đàn ông của tôi."

Giang Tầm: "...... Cô quên là mình kết hôn rồi à."

"Hừ, gã đó chẳng qua chỉ là công cụ liên hôn, cưới anh ta là vì hợp tác với Lãnh thị, hiện tại không thể động đến, ngoại trừ thân phận, cái gì tôi cũng có thể cho anh."

Giang Tầm: "Vậy cô biểu diễn Phi Thiên vũ[2] cho tôi xem đi."

...... Quả nhiên là không đi theo kịch bản, hay lắm, đúng là người đàn ông mà mình coi trọng!

Đã đến lúc thể hiện kỹ năng thực sự!

Phủ Cửu Thiên chiến bào đen huyền của tôi lên, búi mái tóc dài, hôm nay bà đây sẽ dạy anh viết hai chữ "Tiên nữ", sau đó tôi nhảy lên giường,

Giang Tầm: "...... Cô cởi khăn trải giường ra trước đã."

Người đàn ông này nói rồi liền giật chiến bào của tôi, a, chịu không nổi nữa rồi, tôi đè tay anh ta lại, "Anh bạn, anh đang đùa với lửa đấy."

Giang Tầm: "......"

Không chút do dự ấn đầu tôi xuống, "Đừng quậy, cô say rồi, tôi làm cho cô chút đồ giải rượu."

Hay, chơi lạt mềm buộc chặt đi, tôi gõ nhẹ vào môi anh ta, "Nếu ngươi đã tự tiến cử thân mình, bổn cung hôm nay sẽ cho ngươi một cơ hội."

Giang Tầm: "......"



Này mẹ nó cốt truyện quỷ gì vậy?

Tôi chớp chớp mắt, ahhhh, lông mi anh ta thật dài nha, đôi môi cũng thật hồng hào mềm mại, nhìn ắt là ngon lắm.

Vì thế, tôi nhón chân làm một hành động táo bạo.

Ăn, à không, cắn anh ta một miếng.

Hic hic, thật sự rất mềm, người đàn ông này quả nhiên ngọt chết người!

Tôi nhìn chằm chằm cánh môi anh ta một lúc, bắt đầu rối rắm, anh nói xem, tôi nên trả 250 vạn đại dương[3] bao nuôi anh ta hay là bao nuôi anh ta đây?

Đang suy tư, bên hông đột nhiên bị siết chặt, Giang Tầm bám vào tai tôi, giọng trầm lại khàn, "Không phải nói hôm nay sẽ cho anh một cơ hội sao?"

Tôi...... Chân tôi bủn rủn không kiểm soát được.

Này ai mà đỡ được cơ chứ?!!

Không được, khí thế không thể thua được, tôi nắm lấy cằm anh ta, cười xấu xa, "Anh bạn, tôi muốn cả người anh đều nhuốm đầy hương vị của tôi, cả đời này trốn không thoát."

Đỉnh, phải như vậy chứ.

Này, đột nhiên có chút...... Oẹ ——

Tốt lắm, toàn thân Giang Tầm lúc này đều có mùi vị của tôi rồi.

~~~~~

[1] Tổ chức mặt khóc: tui cũng ko rõ này là gì nữa, câu gốc là 难道他就是哭脸组织派出专⻔诱惑富婆的翘屁嫩男. Ai biết giúp tui với nha T^T

[2] Phi Thiên vũ:

[3] Đại dương hay còn gọi là đồng đô là bạc, đơn vị tiền tệ của Trung Quốc hồi xưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.