🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi tiệc tiếp đón của phủ thành chủ diễn ra trong không khí vui vẻ và náo nhiệt.

Tào Tử Chân ngồi ở ghế gia chủ, liên tục mời rượu khách khứa. Bên trái y thị, quan lại địa phương phân theo quan phẩm mà ngồi, dẫn đầu là một lão già tuổi ngoài ngũ tuần, ghế chót là một thanh niên chắc chỉ vừa làm lễ đặt tên, không quá hai mươi tuổi.

Bên phải, nhóm người Nguyễn Đông Thanh cũng ngồi theo vị trí tương tự.

Ghế đầu tiên là thái tử Thành, sau đó đến Diệp Phàm, rồi Hồng Đô. Kế tiếp, là các quan phụ tá cho vị quốc sư Đại Hoàng, rồi mới là hai người Dư Tự Lực và Hàn Thu Thủy. Hai người bọn họ tuy địa vị và thực quyền ở Bạch Đế cao hơn không thiếu quan viên chính thống, nhưng thực chất chỉ có thể tính là “lại”, phụ tá cho quan Chưởng Ấn Cố Văn. Thành thử, Dư Tự Lực và Hàn Thu Thủy không có quan phẩm, chỗ ngồi đương nhiên cũng dạt về phía sau.

Kỳ thực, chức “Đới Đao Thị Vệ” của Hồng Đô đáng nhẽ cũng chỉ có thể tính là lại, nhưng vì được đích thân hoàng đế Đại Việt sắc phong, thành thử mới có phẩm hàm hẳn hoi. Song so với chức vị thái sư của Diệp Phàm thì đương nhiên là thua mười vạn tám ngàn dặm.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lần này kiên quyết ngồi ở ghế cuối cùng. Gã nói: “Hiện giờ Thanh chỉ là dân chúng bình thường, trên người không quan không chức, há lại có thể chễm chệ ngồi ghế đầu?”

Mặc dù đám người Tào Tử Chân, Diệp Phàm hết lời thuyết phục, nhưng thái độ của Nguyễn Đông Thanh vô cùng kiên quyết, tuyệt không lùi bước chút nào. Nói mãi không được, đám người cũng chỉ có thể chiều theo ý gã.

Rượu qua vài tuần, món ăn cũng đã dọn lên ba bốn đĩa, chợt trong số khách khứa ngồi mé phải có một gã đàn ông loạng choạng đứng dậy. Tay y cầm chén rượu, trên mặt đỏ lựng vì say, lung la lung lay bước về phía Nguyễn Đông Thanh.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta âm thầm quan sát, thấy đối phương tuổi khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu đổ lại. Gã mặc áo ngũ thân màu xanh, mép áo thêu hình cây lúa màu bạc, hiển nhiên là chức quan không thấp.

Không giống với Đại Việt, đất lục quốc này chia người ta làm dăm bảy loại, đẳng cấp vô cùng sâm nghiêm. Quan mấy phẩm được mặc áo màu gì, trên áo được thêu họa tiết nào, cơ hồ đều có quy định rõ ràng. Ở Đại Hàn cũng không phải ngoại lệ.

Nguyễn Đông Thanh từng có một thời gian làm quan tiếp sứ, hãy còn nhớ mang máng áo màu xanh là quan lục phẩm trở lên mới được mặc, áo thêu hình bông lúa là chức vị liên quan đến đồn điền, nông nghiệp, trực thuộc Hộ Bộ.

Chỉ nghe kẻ kia dùng cái giọng sặc mùi rượu, lèm bèm lên tiếng:

“Chào... hấc... chào tiên sinh. Tại... tại hạ Tào Huyền... hấc... Đan. Điển... điển nông chủ sự thành Vân Sạn.”

“Tào chủ sự khách khí quá. Không biết chủ sự tìm đến kẻ bạch thân không quan không chức như tại hạ là có gì muốn chỉ giáo?”

Tào Huyền Đan cười cười, nâng chén lên uống cạn, đoạn nói:

“Không dám. Đến xin tiên sinh chỉ giáo mới phải. Nghe nói... nghe nói dạo trước tiên sinh ngài... thả nô lệ, chia... chia ruộng đất ở thành Bạch Đế?”

“Đúng là có chuyện này. Về sau việc đến tai thánh thượng, tại hạ còn bị cách chức, về nhà ngồi chơi ấy chứ.”

Nguyễn Đông Thanh cười cười, nâng ly đáp lễ. Gã sớm đã tiên liệu được đối phương sẽ hỏi chuyện này, có chuẩn bị trước, thành ra đối đáp mới bình thản, lí lẽ rõ ràng được như thế.

Tào Huyền Đan hiển nhiên không ngờ Nguyễn Đông Thanh sẽ lấy chuyện gã mất chức quan Chưởng Ấn ra để tiếp chiêu. Vì chuyện này, gã đã chuẩn bị không biết bao nhiêu là lý lẽ để mà đối đáp, trách cứ Bích Mặc tiên sinh. Thế nhưng hiện giờ chẳng khác nào đánh vào bịch bông, cục đất xuống nước, cực kỳ khó chịu.



Tào chủ sự của chúng ta đang định đánh trống lui quân, thì đã cảm nhận được một ánh mắt đầy đe dọa nhìn mình chằm chằm. Toàn thân gã nổi đầy gai ốc, theo bản năng lui lại một bước, chén rượu cũng vì thất thố mà trượt khỏi tay, rơi xuống nền nhà.

Nguyễn Đông Thanh cười, cúi xuống nhặt chén rượu, lại nhìn về phía Diệp Phàm:

“Diệp quốc sư. Mắt ngài cứ trừng lên nhìn người ta chòng chọc thế? Có phải bị bụi rơi vào mắt không?”

Diệp Phàm ho khan một tiếng, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Vốn dĩ, họ Diệp thân là một trong mười một địa tôn, lại làm đến chức quốc sư Đại Hoàng, tâm cảnh gần như lúc nào cũng như mặt nước hồ, rất khó mất bình tĩnh. Nếu không phải Nguyễn Đông Thanh đột nhiên bộc lộ một mặt tinh tế khác hẳn thường ngày, thì gã cũng không đến nỗi thất thố như vậy.

Song, nói thế nào đi nữa, thì mục đích của Diệp Phàm cũng đã hoàn thành.

Tào Huyền Đan cắn răng, nói:

“Không biết phương sách này tác dụng ra sao, hiệu quả thế nào? Tại hạ thân là điển nông chủ sự, phụ trách chuyện đốc thúc trăm họ cấy cày, cũng muốn được thọ giáo một hai.”

Nguyễn Đông Thanh gật đầu:

“Việc ấy đã hẳn. Thế nhưng Tào chủ sự hỏi sai người rồi. Tại hạ cả năm nay về vườn hưu nhàn, không động tới chuyện sổ sách của thành Bạch Đế. Ngài hẳn là hỏi vị Hàn cô nương đây mới phải.”

Hàn Thu Thủy tuy không biết ông tiên sinh nhà mình có ý đồ gì, nhưng lúc này thân là cấp dưới, há lại có chuyện không ủng hộ? Thế là, cô nàng nhẹ nhàng đứng ra, nói:

“Tiểu nữ Hàn Thu Thủy, nhậm chức tá lại ở Cơ Khí phường phủ Chưởng Ấn. Chuyện thu nhập hàng năm của thành Bạch Đế, tiểu nữ cũng có may mắn được biết một hai. Tào chủ sự muốn hỏi chuyện gì xin cứ việc lên tiếng. Tiểu nữ tất nhiên sẽ biết gì nói nấy.”

“Không biết sau chuyện kia, phủ Chưởng Ấn hàng năm thu vào thế nào?”

“Nhờ trăm họ cùng nỗ lực, Cố chưởng ấn khéo xe chỉ luồn kim, thu nhập năm ngoái hơn các năm trước sáu phần. Thuế thân thu về nhiều gấp đôi. Suất đinh, suất lính cũng tăng ba thành. Chuyện lao dịch, thuế khóa tất thảy đều hoàn thành sớm ba tháng so với mọi năm. Tiểu nữ loáng thoáng nghe được, Dực hoàng đế mỗi lần vào triều mặt rồng đều rạng rỡ vô cùng.”

Hàn Thu Thủy cười, đáp.

Tào Huyền Đan lắp bắp:

“Chuyện này... chuyện này... tại hạ nghe nói thành chủ hơn một năm nay đều dẫn quân đánh trận, giằng co với đám cướp Lệ Chi sơn. Không... không biết các vị xử lý chuyện này thế nào?”

Hàn Thu Thủy nhún vai:



“Chuyện này sao? Đương nhiên là có. Tiền thưởng, lương thực của binh sĩ ngoài tiền tuyến đâu phải mọc trên cây, đều do thành Bạch Đế chịu cả. Cũng nhờ Cố chưởng ấn khéo cân bằng trước sau mà phủ Chưởng Ấn không phải đến vay một hạt thóc, một đấu gạo nào của các đại gia tộc, hào cường ở thành Bạch Đế.”

Tào Huyền Đan nghe được sự móc máy, mỉa mai trong giọng nói của cô nàng. Song hiện giờ gã chỉ có thể ngậm bồ hòn, lảng sang chuyện khác:

“Vậy sao. Thế mà tại hạ cứ lo đám hào cường, thế gia này sẽ làm khó phủ Chưởng Ấn. Kiểu như không chịu ra làm quan, đồng loạt từ chức gì đó. Xem ra là tại hạ lo xa.”

Mặt Hàn Thu Thủy tuy cười, song trong lòng thầm chửi họ Tào cùng đám sĩ tộc ở Bạch Đế quả thật là cá mè một lứa.

Chuyện cải cách đương nhiên chẳng dễ dàng đến thế, ngay cả khi mâu thuẫn về đất đai không còn là mâu thuẫn xã hội chính ở Huyền Hoàng giới. Kể từ sau khi Nguyễn Đông Thanh từ chức, Đào thị “lui một bước”, thì quan lại địa phương các thôn, các làng nhao nhao từ quan về nhà. Nhất là cánh thư tá, thư lại cơ hồ bỏ đi không còn một mớ.

Chỉ trong một ngày, bộ máy thống trị của phủ Chưởng Ấn cơ hồ đóng băng. Nếu không phải còn có hội cậu ấm cô chiêu do Hoàng Sở Sở cầm đầu trợ giúp, lại thêm hệ thống loa phường bước đầu đi vào hoạt động, thì chỉ e cải cách đã thất bại từ trong trứng nước.

Chuyện này đương nhiên phủ Chưởng Ấn không muốn bỏ qua, nhưng Cố Văn nói cần phải chờ đến lúc mọi thứ vào guồng, mới có thể động thủ với đám Đào thị. Thành thử, Hàn Thu Thủy cũng chỉ đành tạm thời nuốt cục tức này xuống bụng.

Bây giờ, bị Tào Huyền Đan cạy vết thương cũ ra, cô nàng hiển nhiên cũng không định khách sáo với gã:

“Tào chủ sự nói thật có lý. Tiểu nữ cũng định chờ xong chuyện lần này, sẽ dâng bản vẽ cơ quan thú lên cho nữ đế bệ hạ. Đến lúc đó, tất nhiên sẽ không quên thành Vân Sạn của các ngài. Nữ đế bệ hạ và tiểu nữ dù sao cũng cùng họ, nói không chừng sẽ nể mặt tiểu nữ, để thung lũng Phúc Lăng làm nơi thí điểm cơ quan thú cũng không biết chừng...”

Tào Huyền Đan không ngờ con bé này chơi ác như vậy, gương mặt thoắt cái đã nhăn như khỉ ăn ớt.

Một chiêu này của Hàn Thu Thủy chẳng khác nào đào thẳng vào động mạch chủ của họ Tào.

Kỳ thực, hoàng quyền và địa chủ cũng có sự tranh giành lợi ích lẫn nhau. Nông nô là tài sản riêng của địa chủ, không phải đóng thuế thân, hiển nhiên là xúc phạm đến lợi ích của chính quyền trung ương.

Bình thường Tào thị ở thâm sơn cùng cốc, trời cao hoàng đế xa, báo cáo nhân khẩu thuế má hiển nhiên là có chỗ giấu diếm. Thế nhưng, một khi nữ đế mượn cơ quan thú làm cớ, chạy đến thành Vân Sạn, thì cũng đồng nghĩa với việc ngày tốt lành của Tào thị đã kết thúc.

Tào thị bọn họ không có căn cơ trong triều, không có chống lưng. Một khi bị nhổ khỏi Phúc Lăng thì chẳng khác nào cây to bị bật rễ, chẳng thể sống được bao lâu.

Tào Huyền Đan nghiến răng, cũng sử dụng đến tuyệt chiêu:

“Tại hạ còn có chuyện này nghĩ mãi vẫn không hiểu, những mong Hàn cô nương chỉ giáo. Nếu chính sách của thành Bạch Đế thật sự tốt như lời cô nương, vì cớ gì đến nay vẫn còn chưa được phổ biến?”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực),nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.