🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Thu Thủy nghe vậy, máu trong người sôi sùng sục. Thế nhưng, cô nàng còn chưa kịp phát hỏa, thì đã bị Dư Tự Lực kéo trở về ghế.

Lúc này, thái tử Lê Tam Thành hắng giọng một cái, nói chen vào:

“Tào chủ sự. Những chuyện này ngươi có hỏi, thiết nghĩ Hàn cô nương cũng không biết tỏ tường. Vậy để cô trả lời thay, thế nào?”

Tào Huyền Đan tức thời nghẹn họng, mặt tái mét như đớp phải con ruồi.

Bấy giờ, phía bên trái Tào Tử Chân, lão già ngồi hàng đầu tiên đột nhiên vỗ bàn, lên tiếng:

“Láo xược! Tào Huyền Đan, còn không mau xin lỗi thái tử, xin lỗi Hàn cô nương?”

Tào Huyền Đan vội vàng gật đầu, chắp tay:

“Thái tử điện hạ thứ lỗi, vừa rồi tiểu nhân say quá, lỡ lời. Chư vị, tuyệt đối đừng có coi là thật.”

Diệp Phàm lúc này cũng nói chen vào:

“Loại chuyện cơ mật như vậy, kẻ có chức quan bé bằng hạt vừng như ngươi lấy tư cách gì hỏi đến? Nếu không phải không muốn giọng khách át giọng chủ, bản quốc sư nhất định phải thưa thật chuyện này với nữ đế bệ hạ, cách chức quan của ngươi mới xong.”

Tào Tử Chân nói:

“Cảm tạ các vị đã rộng lượng nể mặt bà già này. Nhưng tội của Tào Huyền Đan là thật, không thể cứ thế mà cho qua được. Nay phạt hắn một năm bổng lộc, tự mình xuống cày ruộng ba tháng, xem như cảnh cáo. Tiên sinh, ngài thấy thế nào?”

Nguyễn Đông Thanh cười:

“Diệp quốc sư cũng đã lên tiếng, tại hạ còn có thể nói gì được nữa? Cứ làm theo lời Tào thành chủ đi.”

Sau đó, hai bên đều nhìn nhau bằng ánh mắt không hữu hảo, bầu không khí trên bàn tiệc vừa đè nén vừa áp lực. Thành thử, chẳng kéo dài thêm được bao lâu, yến hội đón gió tẩy trần cho đoàn người của Nguyễn Đông Thanh cũng kết thúc.

oOo

Từ đường nhà họ Tào...

Tào Tử Chân ngồi ở ghế gia chủ, tay chống một cái gậy gỗ, nhắm mắt lại. Sau lưng bà ta, bài vị tổ tông họ Tào xếp thành sáu, bảy hàng, ánh nến khi mờ khi tỏ hắt lên những cái tên đã phủ bụi thời gian.

Bên dưới, đám con cháu họ Tào chính đang cãi nhau ỏm tỏi, không ai chịu ai.

“Chị cả, ban nãy ở trên bàn tiệc chị cũng thấy rồi đấy. Không phải chúng ta muốn gây sự, mà là tên Bích Mặc tiên sinh kia không để chúng ta sống.”

“Chú ba, chú nói thế không đúng. Không phải chúng ta vẫn còn con bé Huyền Phương sao? Cùng lắm thì cả nhà rời khỏi thung lũng Phúc Lăng, đến nhờ vả Phần Thiên Cốc.”

Một gã đàn ông khoảng ba bảy ba tám, tóc cắn ngắn, mặt chữ quốc, đeo băng bịt mắt làu bàu lên tiếng.

Lão già luống tuổi khi nãy ngồi ghế đầu – cũng là bác ba trong lời gã – nhảy dựng lên như khỉ bị dẫm phải đuôi:

“Tào Huyền Minh, anh quên cha mình mất như thế nào rồi sao?”

“So với Bích Mặc tiên sinh kia, một kẻ thù bí ẩn đến tên cũng không biết có là cái gì? Bác thích ở lại Vân Sạn đối đầu với tên Nguyễn Đông Thanh kia thì cứ tự nhiên. Nhưng đừng vì bảo thủ mà kéo cả tộc cùng chết với mình.”

Tào Huyền Minh cũng không chịu kém, đập bàn quát.

Lão già thổi râu phì phì. Cái áo đỏ đang mặc cứ thế phập phà phập phồng, lên xuống cùng lồng ngực lão.

“Phản! Phản rồi! Chị! Chị nhìn mà xem...”



...

Từ đường nhà họ Tào gà bay chó sủa, nhốn nháo không ngừng.

Tào Tử Chân mở mắt, nhìn lướt qua một lượt những người đang có mặt. Lão già áo đỏ tên là Tào Tử Du, đứng hàng thứ ba trong nhà. Giữa hai người còn có một người anh (em) nữa, tên là Tào Tử Hối, song nhiều năm trước đã chết ở bên ngoài. Dưới hai người còn ba người em, lần lượt là Tử Lương, Tử Kiến, Tử Hâm.

Tào Tử Chân có một đứa con gái, tên là Tào Huyền Phương, hiện đang tu hành ở Phần Thiên Cốc.

Tào Tử Hối có hai dứa con, một là Tào Huyền Minh, hai là Tào Huyền Đan. Hiện giờ một người giữ chức chủ sự Ty Trực tỉnh, thuộc binh bộ, một người làm điển nông chủ sự. Hai anh em một người cầm binh, một người quản lương thực, đủ thấy trong số đám con cháu hàng chữ Huyền của họ Tào hai người này được ưu ái đến mức nào.

Tào Tử Du có một đứa con gái, tên là Huyền Linh, năm xưa trong đoàn người đi theo Tào Tử Hối đi Phần Thiên Cốc, y thị là người sống duy nhất. Song từ đó về sau, Tào Huyền Linh cũng trở nên điên điên khùng khùng, thành thử không mấy khi ra ngoài gặp người.

Tào Tử Chân chầm chậm thở dài, nói:

“Im lặng.”

Bấy giờ, tiếng tranh cãi trong từ đường nhà họ Tào mới chịu tắt. Song không khí vẫn còn nặng nề, những ánh mắt chứa đầy vè không phục hãy còn được hai bên ném qua bắn lại cho nhau. Hiển nhiên, hai bên đều cho rằng mình có lý, không chịu nhượng bộ. Cho dù lát nữa Tào Tử Chân có lên tiếng cũng chưa chắc đã không xảy ra tranh chấp.

Kể từ khi Nguyễn Đông Thanh bắt đầu chia ruộng, thả nô, Tào Tử Chân đã cho người theo dõi chặt chuyện này. Về sau, khi nghe tin thành Bạch Đế thành công bước đầu, y thị đã bắt đầu lo âu, cố gắng tìm đường ra cho gia tộc.

Theo Tào Tử Chân thấy, người như Bích Mặc tiên sinh há lại chỉ an phận với một châu, một thành nhỏ bé? Y hẳn sớm đã tìm cách phổ biến chuyện chia ruộng, thả nô sang đất lục quốc. Bằng không, vì sao một kẻ sẵn sàng vì đệ tử đánh biến dạng đại đạo lại nhẫn tâm thả bốn đồ đệ vào Táng Thi đinh?

Tào Tử Chân chậm rãi lên tiếng:

“Lần này Nguyễn Đông Thanh đến Vân Sạn đúng vào hôm nhận vật tư, về lý buộc phải ở lại đây vài ngày. Ở đây đều không phải người ngu, hẳn là đã nhìn ra chuyện này tuyệt không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Thái độ của y từ xưa đến nay thân dân đen, xa hào cường. Trừ khi chúng ta chịu nhả đất, nhả người ra, bằng không chắc chắn đứng ở phía đối địch với y.

“Một kẻ đến Ngũ Lộ Triều Thiên còn có thể đánh, nhà chúng ta trong mắt y chẳng khác nào cái kiến con sâu. Thế nên, phản kháng là chuyện không tưởng. Nữ đế cũng sẽ không đứng về phía chúng ta. Họ Triệu, họ Từ sẽ không vì chúng ta mà đắc tội với một quái vật như vậy.”

Bà ta ngừng một thoáng, nhìn quanh phòng một lượt:

“Trong tộc, theo đó mà cũng có hai luồng ý kiến. Một là theo Tử Du, tạm thời nhường lợi, thả người chia ruộng. Hai là nghe Huyền Minh, chuyển nhà đến Phần Thiên Cốc.”

Tào Tử Du vội nói:

“Chuyện này có gì mà phải bàn bạc nữa? Chị à, căn cơ của họ Tào ta đều ở Vân Sạn. Tuy Huyền Phương vào Phần Thiên Cốc cũng gọi là xuôi gió xuôi nước, nhưng căn cơ còn nông cạn. Nếu vướng vào nội chiến trong thánh địa, thì chẳng phải chúng ta trở thành vướng bận cho con bé sao?”

“Vâng. Vâng. Chú ba là thiên hạ vô địch. Nữ đế vừa nghe thấy tên Tào Tử Du đã vội vàng nhường lại lợi ích đã nuốt vào. Đám dân đen cũng sẽ trả lại ruộng, tự mình ký lại giấy bán thân.”

Tào Huyền Minh khịt mũi, hừ lạnh một tiếng.

Tào Tử Du quát sẵng:

“Đúng là cái thứ nước đổ đầu vịt. Mày và thằng bố mày ngu y hệt nhau. Đi đi! Thích thì cứ đi đi! Rồi hai đời người chết cùng một kiểu, tuyệt tự tuyệt tôn luôn đi cho tao đỡ phải lo.”

Tào Huyền Minh đứng bật dậy:

“Con chó già! Mày nói gì đấy?”

“Hỗn xược!”

“Thì sao nào? Mày làm được, chẳng nhẽ tao lại không?”

Nói đoạn, gã quay về phía Tào Tử Chân đang ngồi, nói:



“Gia chủ. Lão ta thích ngồi ru rú ở đây chờ chết thì cứ kệ lão. Huyền Minh xin dẫn một nhóm tinh anh trong tộc đi Phần Thiên Cốc, chí ít cũng giữ được hương hỏa.”

“Chị...”

“Đủ rồi!”

Tào Tử Chân giộng gậy xuống đất, đôi mắt nãy giờ vẫn lim dim mở trừng, nhìn chòng chọc vào hai người đang cãi cọ. Đoạn, bà ta lên tiếng:

“Huyền Minh. Con vẫn bất mãn bầu trời ở Phúc Lăng này quá bé nhỏ, muốn ra ngoài cho thỏa chí cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng không thể vì cái gọi là nhiệt huyết trẻ con mà liên lụy cả tộc được. Con ngồi xuống, nghĩ cho kỹ rồi nói.”

“Đúng là chị cả. Chỉ chị...”

Tào Tử Hối cười cười, đang định quay sang khen, thì đã nghe tiếng nói lạnh lẽo của bà thành chủ:

“Còn chú nữa. Chú đừng tưởng chị không biết chú tiếc đám thê thiếp, đám ruộng lúa nên không muốn đi. Hai bên đều vì tư lợi, chẳng nghĩ đến gia tộc, cá mè một lứa với nhau chứ hơn chó gì cháu nó mà lắm mồm? Thằng Minh nó còn trẻ, sai thì cũng thôi đi. Chú mày đã sáu bảy mươi tuổi, hết nửa đời người rồi, mà còn tự tư như vậy thì sau này đừng họp tộc nữa.”

Tào Tử Hối ngấp ngứ mấy lần, sau cùng cũng không tìm ra cách nào để phản bác, đành phải cúi đầu im lặng.

Tào Tử Chân thở dài, lắc đầu:

“Hai cách đều không ổn. Xem ra...”

“Tào thành chủ, đừng tuyệt vọng sớm thế. Có thể nghe tại hạ nói mấy lời được không?”

Bầu không khí chán nản và thất vọng của trong từ đường họ Tào giống như một tấm vải, bị mấy câu nói chen ngang này xé toạc. Trên từ Tào Tử Chân, dưới đến hàng của đám con Huyền Minh, Huyền Đan đều nhìn về phía cửa chính.

Ở đó, một thiếu niên mặc đạo bào đang đứng tựa cửa, trên gương mặt treo một nụ cười thâm trầm.

“Diệp quốc sư. Ngài đức cao vọng trọng, thân phận hơn người. Chúng ta không làm gì được. Thế nhưng tự ý đến nghe lén, xen vào chuyện nội bộ trong tộc ta, có phải cũng nên cho bà già này một lời giải thích hay không?”

Sau khi làm rõ thân phận của đối phương, biết không phải kẻ mình có thể chọc vào, trái tim Tào Tử Chân cũng nhảy lên một cái. Thế nhưng, bà ta vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, ngữ khí vẫn cường ngạnh không chịu lùi một bước nào.

Tào Huyền Minh thì đã sớm tuốt vũ khí, lăm lăm chực xông tới đâm Diệp Phàm vài nhát.

Diệp Phàm khoát tay, nói:

“Các vị, bình tĩnh. Lần này Diệp mỗ đến là để chỉ cho Tào thị một con đường sáng.”

“Ồ. Mời quốc sư nói xem...”

Tào Tử Chân khoát tay, bảo Tào Tử Minh cất vũ khí, lại hỏi. Đương nhiên, y thị cũng thừa hiểu làm thế để trợ uy thôi, chứ có cho vàng Tào thị cũng không dám ngang nhiên giết quốc sư một nước.

Diệp Phàm bình thản đáp:

“Nếu cả hai lựa chọn đều là ngõ cụt, vậy thì tốt nhân đừng chọn cái nào cả. Chỉ cần giải quyết được gốc rễ vấn đề là được, không phải sao?”

“Ý... ý của quốc sư chẳng nhẽ là?”

“Giết Bích Mặc tiên sinh!”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực),nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.