Sau khi Lưu trưởng lão của Phần Thiên cốc rời đi, Đao Vương cho mời tất cả thiên kiêu cùng trưởng lão Đao Sơn đến phòng nghị sự, mở cuộc họp khẩn ngay đêm đó. Cũng không biết đám người nói những gì, chỉ biết sáng sớm hôm sau, Đao Vương đích thân hộ tống Bích Mặc tiên sinh truyền tống đến chặng tiếp theo trong hành trình của gã.
Sau cuộc họp đêm hôm trước, Hắc Bạch Vô Thường đã sớm được phái đi sứ Kiếm Trì, thông báo cho thái tử Thành và “phái đoàn” của Bích Mặc tiên sinh về thay đổi nhỏ trong lộ trình này. Thành thử, đến sáng hôm sau, đoàn người đã rời thành Hải Giác để hội ngộ với Nguyễn Đông Thanh ở thành Vân Sạn.
Trong lúc chờ đám người, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chính đang cảm thán sự đời khó lường. Đang yên đang lành, hắn lẩn thẩn thế nào đi lạc vào giữa tranh chấp môn phái nhà người ta, rồi run rủi thế nào bị Đao Sơn bắt nhầm. Cũng còn may đối phương có lẽ là ái ngại cái danh hão “đánh biến dạng đại đạo” của hắn nên khi biết mình bắt nhầm người, cũng không làm gì quá phận, ngược lại còn đối xử với hắn như khách quý. Chả qua là khi gã ngỏ ý muốn nhờ họ thả cho mình về Kiếm Trì đặng kịp lịch trình với thái tử Thành thì Đao Sơn kỳ kèo mặc cả, đòi hắn phải giải thích rõ đao lý của Lý Tầm Hoan mà thôi. Cuối cùng, gã phải lôi kiếm lý Độc Cô Cửu Kiếm ra chém gió mới qua được bàn, thành công thương lượng với Đao Sơn thả mình đi, lại còn được Đao Vương đích thân hộ tống đến truyền tống trận.
Thành Vân Sạn nằm ở phía tây Tuyết Hoa, trong một thung lũng gọi là Phúc Lăng.
Nơi đây ba mặt là núi, duy chỉ có một con đường độc đạo gập ghềnh dẫn ra ngoài. Thung lũng Phúc Lăng đường nước tung hoành, vô số dòng suối nhỏ từ trên núi đổ xuống, hợp lại thành sông thành hồ, cuối cùng theo mạch nước ngầm chảy ra ngoài.
Có thể nói nơi đây chẳng khác nào một công sự thiên nhiên, dễ thủ khó công.
Xét về lịch sử lâu đời, thành Vân Sạn cũng coi như là có số có má ở Đại Hàn.
Tương truyền, năm xưa khi chiến tranh Hải Thú mới nổ ra, dân chúng mấy ngàn dặm duyên hải Đại Hàn đều chịu hại. Lúc đó, ngàn dặm không một tiếng gà gáy, hàng chục vạn dân cửa mất nhà tan, lưu lạc tứ xứ. Kiếm Thánh Hàn Kinh Vũ không nỡ nhìn trăm họ phải chịu cảnh lửa bỏng nước sôi, bèn vung cánh tay lên, kêu gọi quần hùng thiên hạ. Họ Bạch ở phía nam, họ Triệu ở phía đông nhao nhao hưởng ứng, cường giả Ngũ Lộ Triều Thiên nghe tiếng mà tìm, chẳng mấy đã được mấy ngàn người.
Theo lệnh Hàn Kinh Vũ, cường giả các nhà chia nhau đưa vật tư vượt qua núi Cấm, chém yêu trừ ma, vào thung lũng Phúc Lăng lập truyền tống trận. Đế hậu Hàn Thanh Ca hạ lệnh cho sĩ tốt cả nước hộ tống người dân vào Phúc Lăng tị nạn, tránh khỏi họa Hải Thú. Lại cử thân tín vào đóng giữ, mở một thành trấn quản lý hàng chục vạn nạn dân.
Ban đầu, tương truyền thành có tên là Sơn Trung, song không rõ vì sao lại đổi thành Vân Sạn.
Thung lũng Phúc Lăng nội bất xuất, ngoại bất nhập. Trừ cường giả Vụ Hải có thể sử dụng thần thông bay vượt mấy trăm dặm rừng núi, thì người bình thường hoàn toàn phụ thuộc vào truyền tống trận để ra vào thành Vân Sạn. Đoàn người của Bích Mặc tiên sinh cũng không phải là ngoại lệ.
Diệp Phàm đưa văn điệp thông quan cho lính canh cổng kiểm tra. Nguyễn Đông Thanh dỏng tai lên nghe, thì loáng thoáng được mấy từ:
“Hôm nay... vật tư... ba ngày sau...”
Sau đó, Diệp Phàm chạy về phía đoàn người, đưa tay gãi đầu, trên mặt hiện vẻ áy náy:
“Chư vị, ngại quá. Hôm nay vừa đúng ngày vật tư từ thành Tuyết Hoa vận đến đây. Theo luật pháp Đại Hàn, lúc này Vân Sạn phải phong thành ba ngày, chờ thành chủ phân phối lương thảo đến các tụ, rồi mới có thể khởi động lại truyền tống trận. Tào thành chủ nói lời xin lỗi, cũng ngỏ ý mời chúng ta ở lại phủ thành chủ chờ vài ngày. Không biết ý tiên sinh thế nào?”
Hồng Đô nghe xong, bèn truyền âm hỏi Dư Tự Lực:
“Này. Cậu là người Đại Hàn, nói ra nghe thử xem những gì tên họ Diệp nói có đúng không?”
Dư ngỗ tác gật đầu, thấp giọng:
“Quả thật có chuyện này. Nghe đồn là luật từ thời chiến tranh Hải Thú, đế hậu không muốn thành chủ thành Vân Sạn tham ô vật tư nên mới ban bố. Về sau thành lệ, thế là giữ đến tận bây giờ,”
Nguyễn Đông Thanh nhún vai, cười:
“Không ngờ lại trùng hợp như thế. Vậy ở lại đây mấy ngày cũng tốt.”
Diệp Phàm cười khan một tiếng, nghiêng mình đưa tay làm thủ thế mời.
Thung lũng Phúc Lăng có hình như cái bình, lối ra vào duy nhất đặt hai cửa ải, gọi là Quan Ngoại và Quan Nội. Phía trên có nỏ binh đứng tuần. Truyền tống trận thì đặt ở giữa hai cửa quan.
Truyền tống đến Vân Sạn, còn phải đi qua cửa Quan Nội nữa, thì mới tình là thực sự vào thành.
Có lẽ do đã được lính canh cổng thông báo, nên lần này đoàn người không bị ai ngăn cản, dễ dàng đi xuyên qua cửa ải. Vừa váo tới nơi, đập vào mắt Nguyễn Đông Thanh là một vùng bình nguyên bằng phẳng, rộng ngút tầm mắt. Bốn bề non xanh nước biếc, cỏ mọc xum xuê, xa xa có ruộng bậc thang dựng dọc triền núi, những thửa ruộng dâu xanh mướt thấp thoáng sau những quả đồi nhấp nhô cao thấp. Hai bên đường cái, những căn nhà bằng đất cao đến mười mấy trượng, tường bao bo tròn như cái lóng tre đứng sừng sững.
Từ những ô cửa sổ để mở, khói bếp thoang thoảng bay, mùi cơm chín quện với tiếng mắng chửi nhau của các cặp vợ chồng già, khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy bình yên một cách quái lạ.
Dư Tự Lực nhắm mắt lim dim, tựa hồ đã thả hồn theo làn khói bếp.
Đúng lúc này...
Bên tai cậu chàng, vang lên tràng súng liên thanh cao vút của một con bé hạt tiêu cùng chỗ làm:
“Này! Này! Nơi này là quê cậu thật hả?
“Mấy cái nhà kia là sao thế? Tên là gì? Xây thế nào vậy? Có được vào xem không? Thường thì ở được bao nhiêu người?
“Ở đây người ta làm gì để mưu sinh? Tôi thấy có ruộng lúa, ruộng dâu, chắc là làm nông dệt vải. Vậy có đánh cá không? Đồng cỏ kia chăn thả những con gì?”
Hàn Thu Thủy nửa năm này bị Cố Văn nọc ra bắt nghiên cứu chế tạo đủ thứ cơ quan, không cái nào mà không liên quan đến chuyện dân sinh. Bình thường thì không sao, thế nhưng chỉ cần Hàn đại tiểu thư bắt đầu nổi máu nghiên cứu lên một cái thì “bệnh nghề nghiệp” sẽ lập tức tái phát.
Dư Tự Lực thở dài, làu bàu chửi:
“Tổ sư cha cái bà Chu Diễm Quỳnh. Nếu không vì bà ta, tôi đâu có lỡ lời tiết lộ quê nhà ở thành Vân Sạn?”
“Giờ mới hối hận à? Muộn rồi! Nào! Mau nôn ra đây!”
“Từ từ đã. Còn nhớ thỏa thuận của chúng ta không? Xưng hô thế nào?”
Dư Tự Lực không cam lòng chịu ở cửa dưới, lập tức sử dụng đến át chủ bài, lấy chuyện cứu chữa Hàn Ngọc Sương ra nói.
Mặt Hàn Thu Thủy tức khắc tái mét như gặm phải ruồi, lập tức thu cờ dọn trống, chịu thua. Cô nàng nghiến hai hàm răng vào nhau, bốn cái răng mèo mài vào nhau trèo trẹo.
Chính lúc Hàn đại tiểu thư đang tính xem phải trả thù thế nào, thì đã nghe bên tai có một giọng nói trầm ấm chầm chậm cất lên:
“Loại nhà này là do Kiếm Thánh nghĩ ra, nên được gọi là Kinh Vũ Thổ Lư, một cái có thể ở được mấy trăm người. Ở thành Vân Sạn, mỗi một ngôi nhà đất như thế này ngang với một làng. Ngày xưa, dân các làng, các huyện khác nhau đến đây tị nạn, được dồn chung vào một căn, dùng nguyên quán để đặt tên dễ dễ bề kiểm soát nhân khẩu đi, về. Tỉ như căn phía trước của chúng ta gọi là Tuyết Hoa Thổ Lư. Dân tị nạn từ thành Tuyết Hoa sẽ trú tại đó.
“Muối ăn, đồng sắt nơi này không tự sinh sản được, hoàn toàn phụ thuộc vào truyền tống trận từ bên ngoài mang vào. Song dân chúng Vân Sạn cũng không phải loại chỉ biết ngửa tay xin tiền, ham ăn biếng làm như người ta vẫn chửi. Ở đây có ruộng lúa, tuy phần lớn cũng là ruộng xấu, nhưng tự túc tự cấp vẫn được. Dân ở đây cũng biết trồng dâu, nuôi tằm, dù vải dệt ra vừa thô vừa xấu, lại thiếu thuốc nhuộm, nên chất lượng chẳng bán được cho ai. Người ta cũng biết nuôi cá bắt tôm, thả bò chăn ngựa. Tuy cá tôm chỉ là loại sống trong suối trên núi, trên rừng, nhiều xương ít thịt, nhỏ bé gầy còm. Bò ngựa cũng là loại giống xấu, bụng võng chân cong.
“Núi bắc có một cái ao bùn. Cạnh ao có một tòa Vân Hương Thổ Lư, do người có nguyên quán ở Vân Sạn này lập nên. Người Vân Hương lấy bùn từ ao, làm đồ sành đồ sứ, bán cho các nhà khác, cũng tính là đủ ăn.”
...
Dư Tự Lực nói một tràng, từ chuyện đồng áng đến con chó con mèo, đồng thời cũng thả chậm bước chân lại. Hàn Thu Thủy im lặng lắng nghe, không chan vào lấy một câu, sóng vai với cậu chàng. Đoàn người của Nguyễn Đông Thanh chẳng biết từ lúc nào đã cách hai người một quãng xa, chỉ có duy nhất vị “Hồng hộ vệ” là thỉnh thoảng quay cái đầu quá khổ ra sau, nhìn hai người bằng ánh mắt đầy ý vị.
Cuối cùng, chờ cậu chàng kể xong, Hàn Thu Thủy mới lên tiếng:
“Xem ra nơi này rất quan trọng với anh.”
“Chẳng giấu gì cô. Tôi từng có một quãng thời gian đi lang thang từ nhà này sang nhà khác, ăn cơm trăm họ mà lớn lên. Nếu không có những Thổ Lư này, không có thành Vân Sạn, thì đã không có Dư Tự Lực.”
“Tự Lực. Tên hợp với anh lắm. Cha mẹ anh biết thuật tiên tri sao?”
“Cũng không rõ. Dù sao cái tên này cũng không phải do cha mẹ tôi đặt.”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực),nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]