Câu nói đểu của Lý Thanh Vân không ngờ lại có thể khiến “đế tôn” sa sầm sắc mặt.
Phản ứng của y cơ hồ là nằm ngoài dự đoán của Toái Đản Cuồng Ma, khiến cậu chàng giật mình kinh ngạc một phen.
Phải biết, kẻ ngồi ở vị trí cao, lòng dạ cũng phải rộng tương đương, bằng không chẳng mấy chốc sẽ ngã khỏi thần đàn. Tỉ như Triệu Kim Mạch, chính là vì bụng dạ nhỏ hẹp, nên chưa hưởng thụ được cái cảm giác vạn chúng chú mục bao lâu đã tự rước hoạ vào thân, tự chịu diệt vong.
Đế Mộ đã tồn tại cụ thể là bao lâu, Lý Thanh Vân không rõ, nhưng tuyệt đối phải dùng vạn năm để tính. So với tuổi đời của lục quốc thì cao hơn không ít, đừng nói chi là Đại Việt là một quốc gia non trẻ.
Nguyên Thuỷ Đế Tôn có địa vị ra sao trong Đế Mộ cậu chàng cũng không quá tinh tường, nhưng có thể xưng “đế”, cố nhiên địa vị không thể nào thấp.
Phải biết, “đế” là từ không phải ai cũng xưng được. Lê Đồ Thành sở dĩ dám xưng là “hoàng đế”, ấy là vì mặt bắc có Lục Trúc Hải ngăn cách với đất lục quốc, hoàng hậu xuất thân là Thanh Tước tộc, lại thêm lấy sức mình bình định tộc Bạo Long. Chiến công địa lợi nhân hoà hội tụ một thân, vậy mới dám ngồi lên chỗ cao.
Mà sáu nước còn lại cũng chỉ dám xưng “quốc quân” mà thôi.
Ngay cả thế, thì mấy chục năm trước, Đại Tề vẫn lấy cớ này để xuất binh xuôi nam. Đáng tiếc là chẳng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3536821/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.