Bấy giờ, Lý Thanh Vân cũng đã chạy đến chỗ ba người đồng môn.
“Đại sư huynh? Xem ra... lần này đã phiền đến anh rồi.”
Trương Mặc Sênh thở dài.
Cậu chàng vừa thấy dáng vẻ bôn tẩu phong sương, thảm không chịu nổi của Toái Đản Cuồng Ma là đã đoán được lần này không phải ngẫu nhiên ba người bọn họ có thể tỉnh lại.
Hiển nhiên là thiếu niên trước mặt không ngại gian lao, thậm chí trải qua bao sóng gió cậu chàng đều không biết, chạy đến tận đây, một mình khiêu chiến quần tà, gọi tỉnh ba người.
Bình thường, kỳ thực Trương Mặc Sênh tuy không nói là vô lễ với Lý Thanh Vân, song phần lớn là xuất phát từ thân phận đồng môn và mặt mũi của Nguyễn Đông Thanh. Chứ bảo một thiếu niên tính tình nhảy thoát, lại có chút khí thịnh kiêu ngạo như Tiểu Thực Thần thật lòng thật dạ mà khâm phục một kẻ khù khờ, quy củ như Lý Thanh Vân quả thật là làm khó Trương Mặc Sênh.
Nhưng lúc này, thì cậu chàng thực sự phục.
Đỗ Thải Hà cũng lên tiếng:
“Sư huynh, cảm tạ.”
Tạ Thiên Hoa là người duy nhất không nói tiếng nào, chỉ im lặng cúi đầu xuống. Thế nhưng, cứ nhìn hai má cô nàng không tự chủ được mà thoáng đỏ hồng lên, có lẽ còn thắng cả thiên ngôn vạn ngữ.
Lý Thanh Vân cũng phát giác điều này, song lại quyết tâm giả ngố, xem như không thấy. Cậu chàng cười khổ, nói:
“Nói ra xấu hổ, thật ra kẻ làm sư huynh này cũng không giúp gì được. Mọi người tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3538143/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.