Đang lúc cậu chàng băn khoăn không biết nên thám thính tiếp thế nào, thì lại nghe loáng thoáng bên trong có tiếng hai con quỷ nói với nhau:
“Đi đâu đấy?”
“Ra ngoài.”
“Ra ngoài? Mẹ nó, mày biết người khác muốn gặp đế tôn cũng không gặp nổi không?”
“Nhưng... tao mót... chẳng nhẽ lại xử lý ngay trước mặt đế tôn?”
“Thành quỷ rồi vẫn còn ba chuyện gấp của con người cơ à? Thôi... thôi... đi nhanh lên.”
...
Lý Thanh Vân nghe sắp có đứa chạy ra ngoài thì không khỏi giật mình. Cậu chàng vội vàng ngó đông, nhìn tây, liếc trái, trông phải, thế nhưng bên ngoài bờ tường đến ngọn cỏ còn chẳng có, trơ trọi chẳng có chỗ nào để nấp cả.
Song... cũng may là bức tường nơi cậu chàng đang đứng không có cửa.
Lý Thanh Vân trộm nghĩ, cho dù con quỷ kia có ra ngoài giải quyết thì cũng làm tại chỗ luôn, cần gì phải mất công đi vòng xa đến tận chỗ cậu chàng đang đứng nghe lén để giải quyết nỗi buồn?
Nếu may mắn, thì chưa chắc Toái Đản Cuồng Ma đã bị phát hiện.
Song, lần này, Lý Thanh Vân sai, mười phần sai.
Khách khứa trong phủ viện này toàn là quỷ ma quái vật, há lại có thể dùng thường thức của con người để suy nghĩ?
Chính cái lúc cậu chàng thở phào một hơi, nghĩ là không xui xẻo đến mức sẽ bị phát hiện, thì từ chỗ tường lở ngay sát bên mặt, một cái đầu thò ra.
Làn da xanh lét, bao phủ bởi một lớp nhầy nhớp nháp như da cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3532110/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.