Nguyễn Đông Thanh đi khỏi Hồng Hoa Lầu, sau đó lập tức rời khỏi Quan Lâm.
Tuy hắn cảm thấy Văn Cung quả thực chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cũng không vì thế mà coi thường đối phương. Dù sao, thế lực được toàn bộ Nho sinh phu tử ở Huyền Hoàng giới tôn sùng kính nể há lại có thể đơn giản?
EQ của Nguyễn Đông Thanh có thể thấp, nhưng ít nhất IQ của hắn thì đủ dùng. Không dám gọi là thông minh, song cũng không phải cái hạng mắt cao hơn đầu, tự cho là khôn hơn thiên hạ.
Mà Nho sinh giỏi nhất là gì? Chẳng phải là công phu uốn lưỡi há miệng hay sao?
Lần biện luận này ắt hẳn sẽ là một trận khổ chiến.
Thế nên, Nguyễn Đông Thanh không dám lãng phí thời gian, phăm phăm đi về Lão Thụ cổ viện. Hắn dự tính ba ngày tới đây sẽ nhờ Hồng Vân lấy cho một ít sách vở, tuyển tập thơ các loại, ôn tập cẩn thận một phen.
Cùng lắm thì hôm đó mang phao.
Lúc này, Nguyễn Đông Thanh quả thực ao ước mình có thể có được trí nhớ từ điển của mấy người xuyên không khác. Thế nhưng... đáng tiếc, hắn chỉ là một người thường thích thơ cổ mà thôi.
Vài ba chục bài thì còn nhớ, nhiều hơn hắn chỉ thuộc mang máng câu nhớ câu quên, thậm chí có những bài hắn chỉ nhớ được một hai câu.
Tỉ như bài Cảm Hoài của Đặng Dung, Nguyễn Đông Thanh dù rất thích song cũng chỉ còn nhớ mỗi hai câu khiến hắn ấn tượng mãi:
“Trí chúa hữu hoài phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607004/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.