[Cảnh báo: Chương này thoại rất dài.]
Xin các trang bưng truyện về đấy, đừng cầm đèn chạy trước ô tô! Thanh nó là người phàm 100%, văn án ghi rõ ràng rồi, ôm truyện về thì cũng đừng chém gió ra cái văn án chả lan quyên gì với nội dung truyện được không? Chương đã mang về thiếu rồi, giờ văn án còn sai nữa thì thà từ đầu không mang về còn hơn, chứ ai làm ăn thế?
Chào tạm biệt đội cổ vũ ở cổng thành, Nguyễn Đông Thanh được thành vệ quân dẫn đến địa điểm thi đấu: Nhã Văn tiểu uyển. Đây là một khu vườn nhỏ nằm cạnh một quả đồi, cách phủ thành chủ đâu đó nửa dặm đường. Tuy nằm trong ải Quan Lâm nhưng chỗ này nhìn hồ, tựa núi, hai bên rừng cây um tùm, thanh nhã mười phần.
Gã từng đến nhà lão Hùng cùng lão bắt ếch ở hồ sen, nghe lão kể rằng khu vườn nhỏ kia vốn là chỗ do vua Nhân Tông xây dựng, thành thử chẳng ai được vào ở, xưa giờ vẫn để trống. Cứ dăm bữa nửa tháng phủ thành chủ lại cử một người đến lau dọn chăm sóc, ngót nghét đâu đã hai trăm năm.
Lần biện luận này đương nhiên cũng không tổ chức ở vườn nhỏ, mà là ở một ngôi đình xây giữa hồ sen, trên một cái gò đất độ ba trượng. Lúc Nguyễn Đông Thanh đến nơi thì trên gò đã lố nhố đầy người, kẻ nào kẻ nấy đều ăn mặc theo lối thầy đồ học sinh.
Gã bèn nhờ một người làm nghề vớt bèo gần đó dùng thuyền thúng chở ra giữa hồ một chuyến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607002/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.