Bao Thành Tổ nào dám để Nguyễn Đông Thanh nói tiếp. 
Không phải bọn hắn không muốn phản bác, vì Nho đạo chứng danh, mà là bởi vì vị “Bích Mặc tiên sinh” này nói cơ hồ không sai một chữ. 
Song, nếu chỉ là nhiêu đó thì còn không khiến lão và mấy vị viện trưởng khác ngậm miệng. Dù sao, bọn họ đều là Nho đạo cường giả, bình thường lấy miệng lưỡi giết người không thiếu. 
Một kẻ vô tội bọn họ còn nói cho thành kẻ vô ác bất tác, tà ma ngoại đạo muôn người phỉ nhổ cũng còn là phạt nhẹ được, đổi trắng thay đen một chút thì có là gì? 
Sở dĩ im lặng, là vì không ai mà không cảm thấy... áp lực. 
Đương nhiên, Lam Ba thư quán quán chủ xem như một ngoại lệ. 
Cái kiểu nói chuyện của Bích Mặc tiên sinh quả thực giống như tận mắt thấy Nho đạo sinh ra, phân hóa đến thời bách hoa tề phóng, bách gia tranh minh, dần dần đạt tới cực thịnh, lại chậm rãi suy tàn. Đại đạo thịnh suy, nhất là một đạo lớn như Nho đạo, vốn là chuyện không phải mấy vạn mấy chục vạn năm thì tuyệt đối không thể nào làm được. 
Hơn nữa, cho dù có nhìn thấu, thì cũng phải thủ khẩu như bình, không thể tiết lộ nửa điểm thiên cơ. Bằng không ắt phải chịu phản phệ, cho dù là Đạo Tổ đệ thập cảnh cũng phải hình thần câu diệt. 
Thế mà Bích Mặc tiên sinh có thể nói thản nhiên như không. 
Bao Thành Tổ tự hỏi không hiểu rốt cuộc mình đụng phải cái loại quái vật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607001/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.