Lê Hữu Quân chờ nàng ăn xong đùi gà, cưng chiều cười một tiếng, dùng khăn giúp nàng lau miệng.
Hà Bảo Ngân mất kiên nhẫn, đưa tay tự mình dùng khăn lau miệng, nói.
"Chàng mau nói đi..."
Hồi tưởng lại một chút, Lê Hữu Quân kể.
“Vài thập niên trước, thủ đoạn của lão vô cùng độc ác, giết người không chớp mắt. Phàm người nào rơi vào tay lão thì không ai có thể chết đàng hoàng cả. Nghe nói lúc hắn đánh giặc, mỗi khi thắng một trận thì nhất định sẽ san bằng thành quách đó. Nữ nhân thì bị đưa đi làm kỹ nữ, còn nam nhân... không bị thiêu cháy, thì cũng bị tung vào trò chơi 'con mồi'.”
Hèn gì ánh mắt Lê Huỳnh Nhâm sắc bén đến thế... Khí chất ác độc quá nặng, nếu để lão lên làm Hoàng Đế thì chắc chắc là một kẻ bạo quân nhất hạng.
Dường như phát hiện có người nhìn mình, Lê Huỳnh Nhâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Hà Bảo Ngân một cái, rồi lại quay đầu trò chuyện với các đại thần.
Đàn sáo vừa chấm dứt một khúc, đại điện liền trở nên im lặng.
“Nghe nói Ngũ Hoàng đệ tìm được hai vật bảo bối trong đất phong, giờ muốn tặng cho trẫm. Nhân dịp mọi người đều có mặt, hay là Hoàng đệ lấy ra cho mọi người cùng nhìn đi.”
Thái Hòa đế ngồi trên ngôi cao, bên cạnh là Hoàng hậu ung dung quý phái, cùng mấy phi tử địa vị cao tất cả đều là mỹ nhân hiếm thấy.
"Thần đệ cũng đang có ý này, hai thứ này khiến thần mất không ít tâm huyết.”
Lê Huỳnh Nhâm ngoắc một gã tùy tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965685/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.