Lê Hữu Quân chăm sóc Hà Bảo Ngân, thấy nàng đã ổn không còn nôn nữa, chỗ bọn họ ngồi cũng cách xa rương gỗ chứa đầu người kia nên dùng thảo dược che mũi, mùi tanh nồng cũng không ngửi thấy được.
"Nàng ngồi ở đây chờ ta, ta đi qua đấy nhìn một chút..."
"Được..."
Lê Hữu Quân dặn dò Hà Bảo Ngân một chút, một mình đi tới, bước vòng quanh rương gỗ vài vòng.
Hắn cúi gần xem vài lần, ánh mắt biến đổi, nói bằng vẻ không chắc chắn lắm.
“Đây là thủ cấp của Quân chủ Mạn Đà Quốc?”
Mạn Đà quốc là một tiểu quốc nằm ở biên giới phía nam Đại Nam vô cùng xa xôi, cộng tổng nhân số của cả quốc gia cũng chỉ hơn mười vạn dân. Nếu so với Đại Nam hay bất cứ nước nào trong Lục Quốc cường đại, mênh mông thì còn nhỏ hơn con kiến.
Lê Hữu Quân chưa từng đi xa đến những nơi như Mạn Đà quốc, nhưng tranh họa mặt mũi quân chủ của những quốc gia thế này hắn đã từng xem qua.
Quần thần ồ lên. Thủ cấp Quân chủ! Như vậy bây giờ Mạn Đà quốc... đã thành cái gì rồi?
"Lời này của Khánh vương là chính xác chứ?"
Cảnh vương hít vào một hơi hỏi Lê Huỳnh Nhâm.
Lê Huỳnh Nhâm đứng cách rương gỗ rất gần, nhưng không có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả, cứ như là không hề ngửi thấy mùi tanh tưởi, vẫn cười đầy vẻ đắc ý.
"Haha... Đúng là nhãn lực Khánh Vương gia tốt thật. Đây quả thật là thủ cấp của Quân chủ Mạn Hiển của Mạn Đà quốc.”
Lê Xuân Khải nhíu mày, khó hiểu.
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965686/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.