Thái Hòa đế khách sáo mời Lê Huỳnh Nhâm ngồi xuống, cười nói.
"Ngũ đệ so với những người đồng lứa thì thân thể ngươi là kiện khang nhất. Đúng là đại tướng quân hào hùng năm xưa không giống như người thường.”
Lê Huỳnh Nhâm lúc còn trẻ từng mang binh xuất chinh, vị hoàng tử chiếm được phong vị đại tướng quân này được khen tụng như là rồng trong biển người. Mà sự thật cũng là như thế. Cứ nhìn đi, hắn tuổi cũng đã lớn rồi, thế nhưng thần thái vẫn sáng láng đến thế cơ mà.
Lê Huỳnh Nhâm vuốt râu.
“Già rồi, không còn dùng được nữa. Hoàng Thượng đừng có mà chê cười thần đệ, thần đệ từng này tuổi rồi, sao có thể so với những người trẻ tuổi được.”
Thái Hòa đế cũng cười, nói.
"Đúng vậy chúng ta ai cũng già rồi... Nhưng so với đệ, ta còn muốn đuối hơn mấy phần... Haizzz..."
Hà Bảo Ngân nghe hai người dùng những lời khách sáo, khen qua khen lại lẫn nhau mà tâm thần mệt mỏi, len lén ngáp dài một cái.
Lê Hữu Quân nhìn thê tử nhà mình có chút buồn cười xoa nhẹ đầu nàng một cái.
"Ngoan..."
Thái Hòa đế không hổ là một vị vua tại vị lâu năm, nét tươi cười trên khóe miệng chưa từng đứt đoạn, tia mắt cũng vô cùng ấm áp, không hề thấy chút gì oai phong của một đế vương mà là như người một nhà đang thân mật thăm hỏi lẫn nhau.
Hai bên đưa đẩy một hồi. Mấy người Cảnh vương muốn chen lời cũng không có cơ hội chỉ có thể uống trà nghe họ nói.
Lê Huỳnh Nhâm sau khi hàn huyên một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965684/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.