Hà Bảo Ngân khẽ liếc hắn một cái, rụt tay về.
"Không đứng đắn."
Lê Hữu Quân vui vẻ cười ha hả, nói.
"Nàng biết không, ta rất rất nhớ nàng..."
"Hừ..."
Hà Bảo Ngân bĩu môi, khẽ cười.
"Ta mới không bị chàng lừa đâu."
Lê Hữu Quân hôn lên môi nàng một cái, nói.
"Ta phải đi rồi, buổi tối sẽ trở lại. Trong thời gian sắp tới, có lẽ chúng ta chưa thể công khai ở bên cạnh nhau được, nàng chú ý một chút... Còn nữa, Đường Yên bên kia, ta sẽ để nàng tới đây chăm sóc nàng..."
"Không muốn..."
Lê Hữu Quân biết nàng còn để ý, vội vàng kéo tay nàng quá, nói.
"Ta biết nàng để ý điều gì, về sau trước khi điều người hay làm gì, ta sẽ đều nói với nàng trước, còn Đường Yên sẽ trở thành nha hoàn của nàng, bất cứ ai, kể cả ta về sau cũng không thể sai bảo mà không được nàng cho phép..."
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu xem như đã đồng ý.
Lê Hữu Quân rời khỏi Hồng Yến Cốc, đi tới thẳng Đông Doanh.
Lã Mộng Kỳ ở bên kia đã hồi phục rất tốt, hôm nay xiêm y lộng lẫy, ngồi xe ngựa tới Khánh Vương phủ.
Quản gia nhìn nghe người chạy vào báo nàng ta đến mí mắt hơi nhấc lên, khinh thường mà hừ một tiếng, nói.
"Đóng chặt cửa, chờ vương gia trở về..."1
Thị vệ hơi có chút lúng túng, nhưng vẫn vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.
Lã Mộng Kỳ bị chặn ở bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn những thị vệ kia, nói.
"Các người có biết ta là ai hay không?"
Thị vệ nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965677/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.