Hà Bảo Ngân sắc mặt âm trầm, mím chặt môi suy nghĩ hồi lâu. Lê Hữu Quân nắm tay nàng, nhắm mắt liều chết nói thêm.
"Ta đã khuyên Lã Mộng Kỳ kia, nói ta không có tình cảm cùng nàng ta, nếu nàng ta nguyện ý, ta sẽ nhận nàng ta làm nghĩa muội, giúp nàng ta lựa chọn một mối hôn sự tốt, gả đi...Nhưng..."
Hà Bảo Ngân cười mỉa, nói.
"Nhưng nàng ta không muốn..."
Lê Hữu Quân ủ rũ gật đầu, nói tiếp.
"Nàng ta, không những không nghe mà còn nhờ một người quen cũ của Lã Văn Sĩ dâng sớ lên phụ hoàng. Phụ hoàng chắc sẽ rất nhanh hạ chỉ, bắt ta phải nạp nàng ta làm trắc phi..."
Hà Bảo Ngân siết chặt nắm tay, hung hăng đánh cho Lê Hữu Quân một quyền.
Lê Hữu Quân biết nàng tức giận, bị đánh cũng không rên một tiếng.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn nói.
"Chàng nói thật cho ta biết, chàng đối với Lã Mộng Kỳ kia..."
"Không... Tuyệt đối, tuyệt đối ta không có bất cứ tình cảm gì với nàng ta hết. Đối với ta, nàng ta có chăng cũng chỉ là người được người quen xưa nhờ vả chiếu cố mà thôi, không hơn không kém."
Dừng lại một chút, hắn lại ghé tới sát bên tai của Hà Bảo Ngân nói nhỏ.
"Hơn nữa nàng ta..."
Hà Bảo Ngân chăm chú nhìn hắn, nghiến răng nói.
"Nếu đã như vậy, ngày mai chàng chuẩn bị xe ngựa đến đón ta về Khánh Vương phủ, ta sẽ tận tình giúp chàng chăm sóc quý nhân..."
Lê Hữu Quân cảm thấy sống lưng chạy qua một cơn lạnh, nhưng rất nhanh hắn vui mừng gật đầu liên tục.
"Được..."
Sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965678/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.