Huỳnh Kha và Hà Trí Quang kích động quay mặt nhìn nhau vẻ mặt đều lộ ra nét vui mừng, nhưng rất nhanh tinh thần lại suy sụp xuống, đồng thanh mở miệng nói.
“Vương gia một mình điều khiển quân đóng ở biên giới chính là tử tội, cho dù có thắng, sau khi khải hoàn trở về cũng sẽ bị ngôn quan buộc tội.”
Lê Hữu Quân lấy một nửa khối hổ phù bằng huyền thiếc màu đen từ túi áo trong người ra, ánh mắt hai người kia đã sáng ngời.
“Hổ phù đại nguyên soái binh mã thiên hạ?!” Huỳnh Kha cùng Hà Trí Quang đều đã kinh ngạc đến hoảng sợ.
Cái gọi là Hổ phù đại nguyên soái binh mã thiên hạ chính là thứ có thể thống lĩnh toàn bộ nguyên soái lẫn binh mã của Đại Nam. Người giữ thứ này không phải muốn là có được, nhất định chỉ có người đã đảm nhiệm vị trí đế vương mới có thể đảm đương nổi. Mà hổ phù này vốn nên nằm trong tay Thái Hòa Đế, trước mắt lại bị chia ra làm một nửa, đưa tới tay Lê Hữu Quân.
Có được một nửa khối hổ phù này, hắn có thể tùy ý điều khiển tất cả quân đội đang đóng Khai Kỳ.
“Vương gia, có thể nói Hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng ngài không chút nghi ngờ rồi!”
Huỳnh Kha bùi ngùi thở dài, tâm trí đang treo cao đã được hạ xuống nhanh chóng.
Lê Hữu Quân trầm giọng, nghiêm túc, nói.
“Cho nên chúng ta càng không thể thẹn với tín nhiệm của Hoàng thượng, phải đem phản quân đánh cho tan tành, một manh giáp không chừa.”
Hai người Hà Trí Quang và Huỳnh Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965666/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.