"Đừng đánh nữa... Trong quân các ngươi có phản đồ..."
Lê Hữu Quân nhướng chân, mày, lạnh giọng.
"Nói..."
Lê Kiệm khẽ run lên một hồi, cắn răng, nhìn về phía Từ Mậu, nói.
"Là hắn... Là hắn cho ta quân tình báo..."
Lúc thẩm vấn còn có vài vị tướng quân, nghe được những lời ấy đều quay đầu nhìn Từ Mậu cùng thân tín của hắn. Từ Mậu cũng ra đòn phủ đầu trước, chất vấn.
“Cứ mặc kệ lời của tên phản loạn này đi, không thể tin được, chứng cứ không hề được xác thực. Ngược lại ta còn muốn hỏi, vì sao chủ soái lại một thân một mình điều khiển đại quân đóng ở Thiên Môn? Đây là tử tội mưu nghịch!”
Lê Hữu Quân ý vị nhìn hắn, cười lạnh một tiếng.
"Ha... Một kẻ phản bội như ngươi có tư cách gì chất vấn bổn vương..."
"Bụp..."
Lê Hữu Quân vừa nói chân đồng thời nâng lên, đạp cho Từ Mậu một cước, ra hiệu cho Huỳnh Kha.
"Bắt hắn lại..."
"Ngươi..."
Huỳnh Kha cùng một tướng lĩnh nhanh chóng tiến lên, đè Từ Mậu xuống, không để ý mọi cách giãy dụa của hắn, trực tiếp trói chặt hắn vào cột trượng hình, thiêu đỏ mỏ hàn rồi ấn thật chặt vào ngực hắn, ngay sau đó còn in lên má hắn một chữ “Nghịch”.
"Ta không phục! Các ngươi không có bằng chứng, lạm dụng hình phạt riêng, ta không phục……”
Hắn gào thét khàn cả giọng. Thân tín của hắn đều đứng hét lớn.
"Chúng ta cũng không phục, lại nói nếu luận tội, một mình chủ soái tự động điều binh mới chính là tội đáng chết vạn lần."
"Đúng vậy..."
"Không phục..."
"Không phục..."
Cứ như thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965667/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.