🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triệu Tử Duệ nâng ống trúc lên và hỏi.

"Đây là rượu?"

Bạch Ngọc Nhi thản nhiên đáp.

"Đúng! Đây là rượu được làm từ sữa của những con ngựa cái trên thảo nguyên xanh biếc, ngươi cảm thấy thế nào? Có khó uống không?"

Triệu Tự Duệ ở thời hiện đại vốn đã từng nghe qua trên đời chính là có loại rượu này, chỉ tiếc là bản thân vẫn chưa từng được nếm qua, nhưng hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt.

Loại rượu này hương vị ban đầu đem đến cho người được thưởng thức chính là khá ngọt tiếp đến sẽ có vị chua chua đến cuối cùng còn đọng lại chính là vị chát nhẹ. Đây xem như cũng không làm khó được Triệu Tử Duệ đi.

"Không! Ta cảm thấy khá ngon lại là đằng khác"

Dứt lời Triệu Tử Duệ liền trao lại ống trúc cho người bên cạnh. Bạch Ngọc Nhi nhận lấy, sau đó thuận tay ném vài thanh củi khô vào đống lửa đỏ phía trước.

Triệu Tử Duệ bên cạnh âm thầm trộm nhìn Bạch Ngọc Nhi. Phải nói dưới bóng đêm tĩnh mịch chỉ có ánh sáng phát ra từ đống lửa đang rực cháy từng đường nét trên gương mặt của Bạch Ngọc Nhi lúc ẩn lúc hiện khiến cho người đang trộm nhìn như Triệu Tử Duệ cũng phải cảm thán với sự xinh đẹp như một đóa hoa e ấp giữa rừng xanh bạt ngàn kia.

"Thật đẹp!"

Hai từ vừa rồi chính là thốt ra từ miệng của Triệu Tử Duệ khiến cho người nghe thấy như Bạch Ngọc Nhi gương mặt đã ửng đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa.

Bởi vì sao? Bởi vì Bạch Ngọc Nhi vốn đã nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Triệu Tử Duệ dành cho mình, thế nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh và im lặng, nàng không tưởng tượng nổi một người ngày thường luôn luôn giữ khoảng cách đối với nàng lại có thể thản nhiên mà khen ngợi nàng như vậy.

Nàng khá bối rối định sẽ đứng lên và tránh mặt người kia, nhưng không ngờ Triệu Tử Duệ lại nhanh tay hơn và giữ chặt tay nàng lại.

"Bạch tiểu thư! Cô định đi đâu?"

Bạch Ngọc Nhi vội vàng rút tay lại và nói.

"Ta... Ta muốn đi mao xí"

Lời vừa thốt ra, lúc này người đỏ mặt lại chính là Triệu Tử Duệ.



"À... Vậy... Vậy cô nương cứ đi đi"

Nghĩ là câu chuyện chỉ đến đây thôi cho nên Bạch Ngọc Nhi liền xoay người rời đi, nàng thầm nghĩ.

(Tốt nhất nên tạm tránh mặt một lúc thì hơn)

Không ngờ được lúc này phía sau lưng lại có tiếng bước chân người đuổi theo sau, Bạch Ngọc Nhi liền ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Triệu Tử Duệ đang đuổi theo nàng.

"Bạch tiểu thư! Nơi đây rừng sâu núi thẳm, nếu để cô nương ở một mình như vậy ta cũng không thể an tâm cho được, chi bằng hãy để ta theo cùng để dễ bề bảo vệ cho Bạch tiểu thư đây"

Nhận thấy vẻ mặt ngượng ngùng của người kia Triệu Tử Duệ cũng không định bỏ cuộc mà lại tiếp tục nói.

"Cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách nhất định, sẽ không phiền đến việc riêng của cô nương"

Bạch Ngọc Nhi thầm than.

(Đúng là tên ngốc, ngươi không cảm thấy ta đây là đang cố tình né tránh ngươi hay sao?)

Lúc này nàng chỉ đành gượng cười đáp.

"Được! Vậy phiền nhị công tử giúp ta trông chừng một lúc"

Triệu Tử Duệ liền cười tươi và nói với người kia.

"Không phiền! Không phiền! Bạch tiểu thư cứ tự nhiên"

Bạch Ngọc Nhi xoay người lén lút thở dài, sau đó nàng tiến tới hơn mười bước chân thì dừng lại và nói với người kia.

"Nhị công tử cứ đứng chờ ta ở đây là được"

"À được!"

Dứt lời Bạch Ngọc Nhi lại tiếp tục tiến tới hơn mười bước chân và ngồi xuống giả vờ như bản thân đang thật sự đi mao xí, Triệu Tử Duệ thì vẫn cứ ngoan ngoãn đứng một chổ để đợi người kia.



Muỗi ở nơi này cũng không hề ít, nhưng thật may là trên người của Triệu Tử Duệ có mang theo chiếc túi thơm do chính tay Nhan Thi Tình đã làm cho, do vậy mới hạn chế được sự tấn công từ bọn muỗi.

Một lúc sau cuối cùng Bạch Ngọc Ngọc Nhi cũng trở lại với vài vết muỗi đốt trên mặt, sau khi đã đến được đống lửa và đủ ánh sáng, lúc này Triệu Tử Duệ mới nhìn thấy được những vết tích trên gương mặt xinh đẹp của người kia.

"Mặt của cô nương!"

Bạch Ngọc Nhi đưa tay chạm lên trên bờ má của mình sau đó nàng khẽ cười và nói.

"Không sao! Chỉ là vài vết côn trùng cắn thôi, cũng không có gì nghiêm trọng cả, qua vài hôm liền khỏi ngay thôi"

Triệu Tử Duệ cũng không cho là chuyện nhỏ, cho nên liền tháo xuống chiếc túi nhỏ trên người của mình và trao cho người kia.

"Đây bên trong chính là có một số loại thảo dược có công dụng xua đuổi côn trùng, cô nương cứ nhận lấy đi"

Bạch Ngọc Nhi nhận lấy và nhìn thấy bên trên đó còn có thêu hai chữ "Thi Tình", nàng có chút lưỡng lự, Triệu Tử Duệ bên cạnh nhận thấy liền nói.

"Bạch tiểu thư cứ nhận lấy đi không sao đâu, trong phủ của ta vẫn còn rất nhiều, lần sau ta lại mang đến và biếu tặng cho cô một ít vậy"

"Tại đây ta xin đa tạ nhị công tử trước"

Triệu Tử Duệ mỉm cười hài lòng, cả hai người chính là cùng nhau mỗi người một câu mà trôi qua một đêm ở tại nơi này.

Sáng tinh mơ mặt trời đang dần vượt lên trên tận những ngọn núi cao, lúc này Bạch Ngọc Nhi mới khẽ nhíu mày và chậm rãi mở mắt ra.

Nàng ngấn đầu lên nhìn thấy gương mặt thanh tú kia đang gần trong gang tất, không nhịn được nàng liền hôn trộm lên đôi môi mọng ướt của người kia một ngụm, sau đó lại giả vờ nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ.

Cùng lúc đó, Triệu Tử Duệ cũng đang mơ mơ hồ hồ mở mắt ra và tự chạm lên khóe môi mình.

[Nga... Ta lại ngủ say đến mức chảy cả nước dãi ra rồi a!]

Nhìn sang người bên cạnh nhận thấy nàng ta vẫn còn đang say giấc nồng, lúc này Triệu Tử Duệ mới thở phào nhẹ nhỏm.

(Phù...Thật may nàng ta vẫn chưa có tỉnh giấc, nếu để nàng ta nhìn thấy dáng vẻ này của ta thì không phải sẽ rất mất mặt hay sao.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.