Triệu Tử Duệ thơ thẩn như người mất hồn cứ thế mà đi, sau đó lại tấp vào một tửu lâu gần đó.
"Khách quan! Mời ngài vào trong... Chẳng hay khách quan muốn dùng gì"
"Ngươi cứ tùy tiện mang lên vài món đi"
"À... Không biết ngài có muốn dùng một ít rượu hay không?"
"Chỉ cần thêm một bình trà là được"
"Vâng! Xin ngài chờ trong giây lát, thức ăn sẽ nhanh chóng được mang lên ngay"
Một lúc sau, khi thức ăn đã được bày biện đầy cả một bàn, lúc nàng Triệu Tử Duệ mới bắt đầu nâng đũa lên và gắp không ngừng.
Khi đã lắp đầy một bụng thức ăn thì lúc này Triệu Tử Duệ mới nhấc chân và rời khỏi tửu lâu.
Yên Vân đối mặt với Nhan Thi Tình, cả hai nhìn nhau có chút khó hiểu. Nhan Thi Tình liền hỏi người kia.
"Nè! Tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Yên Vân liền đáp.
"Ta có chút không hiểu, thứ nhất, tâm trạng của Tử Duệ hiện tại ắt hẵn chắc chắn sẽ không tốt cho lắm, thứ hai, chàng ấy lúc này không phải vẫn nên uống ít rượu thì mới hợp lẽ hay sao?"
"Hả? Cả buổi tỷ chỉ nghĩ được bấy nhiêu thôi sao?"
Yên Vân ngơ ngác gật đầu, Nhan Thi Tình đứng bên cạnh chỉ biết thở dài và khẽ lắc đầu.
Hai người bọn họ cứ mãi bàn những chuyện không đâu, cuối cùng lại để mất dấu phu quân của mình.
"Ể! Ta đang ở đâu đây?"
Triệu Tử Duệ sau khi ngơ ngẩn cứ bước đi vô định, đến khi hoàn hồn mới chợt nhận ra bản thân hiện đang lạc vào một khu rừng xa lạ.
Ở nơi này không hề có một bóng người mà thay vào đó chính là âm thanh phát ra từ các loài động vật nhỏ, Triệu Tử Duệ biết dù có hét lên thì cũng không có bất kỳ người nào nghe thấy được, thay vì trông chờ vào người khác chi bằng tự mình cứu lấy mình.
Lúc này mặt trời cũng đang dần ẩn nấp xuống phía sau ngọn núi lớn, dù cho có cố gắng đi mãi cũng sẽ không tìm thấy được đường ra, chi bằng nên nghĩ cách làm sao có thể trải qua một đêm bình an tại nơi này thì vẫn hơn.
Nghĩ là làm, Triệu Tử Duệ liền nhanh chóng đi tìm thật nhiều củi khô và gom lại thành một đống, sau đó lại nghĩ thương cho chiếc bụng nhỏ của bản thân cho nên Triệu Tử Duệ liền xoắn tay áo lên và nhìn xem gần đây có món mồi ngon nào hay không, thật may không lâu sau đó Triệu Tử Duệ đã trở về với vẻ mặt đắt ý và trên tay còn có một con gà rừng.
"Lão thiên xem như cũng không bạt đãi ta đi"
Không phải lão thiên cố tình chiếu cố Triệu Tử Duệ, mà đây vốn là môt khu rừng ít người lui tới, cho nên những con vật nhỏ tất nhiên sẽ không thiếu.
Tại phủ đệ của Triệu Tử Duệ hiện giờ chính là rối đến mức không thể rối hơn nữa, từng đợt người đi đi về về đều không hề có một chút tin tức gì của Triệu Tử Duệ cả.
Nhan Thi Tình cùng Yên Vân hiện tại đã khóc đến sưng hết cả đôi mắt, các tiểu hài tử của họ dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng réo khóc không ngừng
Liễu Như Yên tất nhiên tâm trạng cũng vô cùng lo lắng cho tướng công của nàng, thế nhưng hiện tại nếu ngay cả nàng cũng không giữ được bình tĩnh thì ai sẽ là người đứng ra thu xếp cục diện hiện giờ đây?
"Các muội hãy cố bình tâm lại, tướng công chàng ấy chính là các nhân thiên tướng ắt hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, các muội trước mắt hãy đưa bọn trẻ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi đến sáng mai chúng ta lại tiếp tục đi tìm chàng ấy"
Nhan Thi Tình cuối đầu nhìn tiểu hài tử đang đứng níu lấy chân mình, trong lòng cảm thấy có chút không nỡ cho nên nàng liền cúi người nhấc bỏng đứa trẻ lên và nói với Liễu Như Yên.
"Vậy muội xin phép trở về trước"
Liễu Như Yên khẽ gật đầu, lúc này Yên Vân cũng lên tiếng.
"Sáng mai muội sẽ dậy thật sớm, muội cùng Mộc Mộc cũng trở về trước đây, tỷ tỷ cũng nên nghỉ ngơi sớm đi"
"Được! Cả ngày nay mọi người đều đã vất vả rồi, tất cả hãy trở về nghỉ ngơi đi"
Ở một nơi khác...
"Ngươi nói hắn ta hiện đang ở nơi này?"
"Vâng thưa tiểu thư! Thuộc hạ y theo lời dặn của người, liền âm thầm đuổi theo sau Triệu công tử thì đến được nơi này, tiểu thư! Chính là phía trước"
"Các ngươi cứ ở lại nơi đây đi, ta tự mình đi đến đó được rồi"
"Vâng!"
Bạch Ngọc Nhi dứt lời liền tiến đến chổ ánh lửa phía trước. Triệu Tử Duệ nhận thấy có tiếng động đang tiến đến gần cho nên liền ngẩn đầu lên và nhìn thấy được người trước mắt.
"Bạch cô nương! Tại sao cô nương lại có mặt ở nơi này?"
Bạch Ngọc Nhi cũng vờ như khá bất ngờ khi gặp người kia.
"Triệu công tử! Thật trùng hợp nha, ta hôm nay nổi hứng liền muốn săn bắt thú rừng, không ngờ lại lạc đến nơi này, còn công tử? Người đây cũng là đang lạc đường sao?"
Triệu Tử Duệ tất nhiên cũng không định tự nhận bản thân ngu ngốc lạc đường, cho nên liền thản nhiên đáp.
"Tất nhiên là không, ta đây chính là đang đi tìm dược liệu quý cho phu nhân của ta thôi, nhân tiện ta cũng muốn tận hưởng trôi qua một đêm ở trong rừng sâu núi thằm xem sao"
Triệu Tử Duệ dừng một lúc lại nói.
"Ta cảm thấy cũng thật tốt a"
Bạch Ngọc Nhi biết tỏng người kia chính là đang nói dối, nhưng nàng cũng không định vạch trần hắn ta, lúc này nàng mới chậm rãi ngồi xuống, sau đó liền lấy ống trúc ở bên người và đưa cho người bên cạnh.
"Uống một chút đi"
"Đa tạ!"
Triệu Tử Duệ nhận lấy và mở ra, sau khi uống một ngụm thật lớn, lúc này bản thân mới cảm thấy có chổ không đúng nhưng cũng không rõ là chổ nào không đúng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]