Triệu Tử Duệ khẽ thở dài bất lực nhìn người đang gối đầu trên cánh tay của mình.
[Không hiểu vì sao càng nhìn Bạch Ngọc Nhi ta lại càng cảm thấy nàng ta cũng trông thật thuận mắt, nếu như ta vẫn chưa có thê thất thì biết đâu được...)
"Haiz... Thôi bỏ đi!"
Triệu Tử Duệ tự mình lầm bầm trong miệng, không ngờ lúc này Bạch Ngọc Nhi liền trở mình và nghiên người ôm lấy người bên cạnh, Triệu Tử Duệ mở to mắt nhìn từng động tác vừa rồi của nữ nhân này mà thầm nuốt ngụm nước bọt.
(Lão thiên a! Đây là.... Đây không phải là hơi quá sao?)
"Thình thich!"
"Thình thịch!"
"Thình thich!"
Khóe miệng của Bạch Ngọc Nhi khẽ câu lên khi nghe được thanh âm phát ra từ lồng ngực của người kia, nàng có chút đắc ý liền thừa thắng xông lên mà cố tình rút thật sâu vào lòng người kia.
Lúc này gương mặt của bản thân đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa, hết cách Triệu Tử Duệ liền hít một hơi thật sâu và vỗ nhẹ để đánh thức người kia.
"Bạch... Bạch tiểu thư!"
Bạch Ngọc Nhi tất nhiên cũng không thể tiếp tục giả vờ được nữa, vậy nên lúc này nàng chỉ đành chậm chậm mở mắt ra và ngồi dậy vươn vai.
"Do... Trời đã sáng rồi sao?"
Triệu Tử Duệ âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, sau đó cũng gượng dậy tự mình xoa bóp lấy cánh tay còn lại và không quên nói với người đang ung dung tự tại kia.
"Đúng đúng! Mặt trời cũng đã lên cao rồi, chúng ta tốt nhất vẫn nên quay về thì hơn"
Bạch Ngọc Nhi xoay người lại thì nhìn thấy vẻ mặt không mấy thoải mái cùng động tác không ngừng đấm vào tay của người kia, thật khiến cho nàng không nhịn được cười.
"Nhị công tử có chỗ nào không khỏe hay sao? Hay là để ta giúp ngươi"
Triệu Tử Duệ chưa kịp từ chối thì đôi tay của Bạch Ngọc Nhi đã chạm đến và dùng lực đạo vừa phải để xoa bóp cho Triệu Tử Duệ rồi.
"Còn khó chịu sao?"
"À... Không! Rất rất thoải mái"
Nghe được lời nói quan tâm dịu dàng ôn nhu của người kia, Triệu Tử Duệ sao lại còn cảm thấy khó chịu được cơ chứ.
Một lúc sau...
"Ta đã đỡ hơn rồi, đa tạ Bạch tiếu thư"
Bạch Ngọc Nhi nghe người kia nói vậy, lúc này nàng liền dừng lại và khẽ nói.
"Đây là việc ta nên làm thôi, dù sao thì cái tay của công tử cũng chính là vì ta mới ra nông nổi này mà"
Triệu Tử Duệ khẽ cười và nói với người kia rằng.
"Tấm thân của ta so với Bạch tiểu thư đây thì vẫn có phần thô cứng hơn, cho nên cũng không có gì đáng ngại đâu, haha... haha...!"
Một lúc sau...
"Đây dường như không phải là ngựa hoang chứ?
Triệu Tử Vệ có chút nghi hoặc mà nhìn con tuấn mã trước mắt.
(Tất nhiên rồi! Ta chính là chủ nhân của nó đây)
Bạch Ngọc Nhi lúc này chỉ biết gượng cười và nói.
"Quanh đây cũng không có một bóng người, ắt hẳn con ngựa này cũng không có chủ, chi bằng chúng ta cứ mang nó vê, ta đây nhất định sẽ không bạt đãi nó, nhị công tử! Ngươi thấy sao?"
Tự dưng giữa đường lại mọc thêm mấy cái chân, Triệu Tử Duệ tất nhiên cũng không định ngu ngốc mà từ chối.
"Vậy đều nghe Bạch tiểu thư đi!"
Bạch Ngọc Nhi miệng cười tươi, nâng tay chạm nhẹ lên bên má của con tuấn mã và nói với nó.
"Vậy đoạn đường sắp tới đều nhờ ngươi vậy"
Nàng thao tác thuần thục liền nhẹ nhàng leo lên lưng ngựa, sau đó khẽ mỉm cười và đưa tay hướng đến người bên dưới. Triệu Tử Duệ hơi khựng lại một vài giây trước nụ cười xinh đẹp tỏa sáng như ánh nắng ban mai kia.
"Làm sao vậy? Nhị công tử không muốn trở về sao?"
Triệu tử Duệ chợt hoàn hồn liền nắm lấy bàn tay của Bạch Ngọc Nhị sau đó nhún nhẹ mũi chân và phi lên chổ ngồi phía sau lưng của nàng ta.
"Đi thôi!"
"Được!"
Bạch Ngọc Nhi lúc này chính là đang tận hưởng khoảnh khắc được đắm mình vào trong lòng người mà nàng ngày đêm luôn nghĩ đến.
Tuy nói người của Triệu Tử Duệ cũng không hẳn là quá to lớn như những nam nhân khác, nhưng lại là một tấm thân thật tốt đủ để ủ ấm và cùng nàng vượt qua đêm sương lạnh giá rét trong rừng sâu núi thẳm này, là một người đôi lúc sẽ làm những điều ngó ngẩn mà nàng không thể hiểu nổi, nhưng cũng sẽ khiến cho nàng bận tâm và không buông bỏ được.
Nàng lúc trước chính là chỉ muốn cả đời vô lo vô nghĩ, không nghĩ tới giờ đây lại lâm vào tình cảnh phải cố nghĩ ra trăm mưu nghìn kế để có thể có được chân tâm của nữ nhân này.
(Haiz...! Triệu Tử Duệ a Triệu Tử Duệ! Chỉ trách ngươi chính là mệnh đào hoa a!)
Cuối cùng bọn họ cũng đã đến được dưới cổng thành, để tránh cho mọi người chú ý, Triệu Tử Duệ đành phải xuống ngựa.
"Bạch tiểu thư! Đến đây ta có thể tự mình trở về được rồi, hẹn lần sau lại tái kiến"
Bạch Ngọc Nhi khẽ mỉm cười đáp.
"Được! Vậy ta đi trước đây"
Triệu Tử Duệ cũng mỉm cười và đáp lại bằng một cái gật đầu.
Bạch Ngọc Nhi liền phi ngựa rời đi, Triệu Tử Duệ thì vẫn đưa mắt dõi theo cho đến khi không còn nhìn rõ được bóng dáng mỏng manh kia nữa thì mới thôi.
Đang thừ người thì lúc này Triệu Tử Duệ mới chợt nhận ra một điều.
"Do! Ta vẫn nên nhanh chân trở về thôi, các nương tử ắt hẳn là đang rất lo lắng cho ta."
Phú đệ của Triệu Tử Duệ...
"Nương tử! Nương tử! Xin nàng hãy tin ta, ta tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện xằng bậy sau lưng các nàng đâu"
Triệu Tử Duệ hiện đang quy gối bên dưới chân của Yên Vân mà không ngừng van xin. Nhan Thi Tình cùng Liễu Như Yên bên cạnh cũng định xin tha giùm tướng công của mình, nhưng kết cục lại bị Yên Vân ngăn lại.
"Tỷ tỷ cùng muội muội tuyệt đối cũng đừng có suy nghĩ muốn xin tha cho chàng ấy, muội đây nhất định sẽ không bỏ qua đâu"
Liễu Như Yên với vẻ mặt khó xử liền nói.
"Tướng công trước giờ cũng chưa từng nói dối chúng ta, ta tin lần này cũng vậy, đây chỉ là hiểu lầm thôi"'
Yên Vân nghe đến đây liền tức giận mà ném thẳng ngoại bào lên đầu của Triệu Tử Duệ và hét lên.
"Vậy đây là gì? Bên trên vẫn còn có mùi hương rất nồng của nữ nhân khác, đây cũng không thể nào tự nhiên mà có được đi"
"Tỷ tỷ..."
Nhan Thi Tình định tiếp lời thế nhưng Yên Vân cũng không muốn nghe tiếp, nàng thở mạnh một hơi sau đó liền rời đi và mặc kệ cho Triệu Tử Duệ vẫn còn quỳ ở nơi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]