Những ngày sau đó Triệu Tử Duệ đều ngoan ngoãn đi đến Bạch phủ, công việc ở đây cũng gọi là khá đơn giản, mỗi ngày Triệu Tử Duệ sẽ phụ trách theo sát Bạch Ngọc Nhi, nàng ấy dù có ra ngoài hay ở lại trong phủ nghỉ trưa đều sẽ ra lệnh cho Triệu Tử Duệ ở bên cạnh mình.
Hôm nay tiết trời khá mát mẻ Bạch Ngọc Nhi đột nhiên nổi hứng lên và muốn ra ngoài du ngoạn, Triệu Tử Duệ nhanh trí liền thu xếp vài vặt dụng cơ bản để mang theo.
Xe ngựa lúc này đã lăn bánh và rời khỏi thành, Bạch Ngọc Nhi ngồi bên trong xe ngựa với vẻ vô cùng hài lòng.
Còn Triệu Tử Duệ thì đang thò đầu ra bên ngoài cửa sổ để ngắm nhìn cảnh vật nơi này, Bạch Ngọc Nhi thấy vậy liền hỏi.
"Ngày thường thê tử của ngươi sẽ ngăn không cho ngươi ra ngoài du ngoạn hay sao mà ta lại cảm thấy như ngươi rất thích thú mỗi khi được đi đâu đó vậy?"
Triệu Tử Duệ nghe người kia nói như vậy thì lúc này mới thay đối tư thế và ngồi ngay ngắn lại mà nói.
"Ta bên cạnh còn có thê nhi, làm sao có thể suốt ngày nghĩ đến chuyện ra ngoài du ngoạn được chứ"
"Có vẻ như ngươi rất yêu thương các nàng ta có đúng không?"
Khóe miệng của Triệu Tử Duệ bất giác khẽ câu lên.
"Tất nhiên! Các nàng ấy đều là cùng ta vượt qua biết bao nhiêu trở ngại, khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên cạnh nhau, ta tất nhiên sẽ trân trọng các nàng ấy và cả các tiểu hài tử của chúng ta nữa"
[Ngay cả khi ở bên cạnh một nữ nhân xinh đẹp như ta mà người này vẫn còn có tâm trạng nghĩ đến thê tử của ngươi hay sao?]
Bạch Ngọc Nhi trong lòng chợt cảm thấy có chút khó chịu nhưng nàng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì.
Lúc này xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Triệu Tử Duệ nhanh chóng bước xuống trước, Bạch Ngọc Nhi cũng chậm rải theo sau.
"Nơi này đúng như những lời của Bạch cô nương đã nói, thật không tồi!"
Triệu Tự Duệ không ngừng cảm thán với cảnh vật nơi đây. Nào là chim chốc hoa lá, trước mắt còn có cả một con suối trông khá lớn và còn có vô số những con cá đang tung tăng bơi lội ở bên dưới dòng nước trong xanh kia.
Hạ nhân sau khi tranh thủ sắp xếp chổ ngồi cho chủ tử của hắn xong, sau đó hắn ta cũng hiểu chuyện mà lui xuống.
"Đến đây đi!"
Triệu Tử Duệ nghe được tiếng gọi của Bạch Ngọc Nhi thì liền đi tới và ngồi đối diện nàng ta.
"Để cho ta"
Triệu Tử Duệ giật lấy nhánh cây trên tay của Bạch Ngọc Nhi, sau đó thì tự mình nhóm lửa.
Bạch Ngọc Nhi ở bên cạnh cũng rất an phận, nàng dõi theo từng cử chỉ hành động của người kia.
Sau một hồi hì hục cuối cùng cũng đã nấu xong nước và châm một bình trà nóng, Triệu Tử Duệ liền rót cho người kia một chung sau đó lại đến lượt của mình.
"Cẩn thận nóng"
Bạch Ngọc Nhi khẽ mỉm cười và nói.
"Đa tạ!"
Cả hai cùng nhau nhấm nháp từng ngụm trà và thưởng thức ít hoa quả do Triệu Tử Duệ đã chuẩn bị trước đó.
Bạch Ngọc Nhi vẫn luôn lén trộm nhìn người đối diện và thầm nghĩ.
(Ta thật muốn biết các thê tử của ngươi đã dùng cách gì mới có được chân tâm của người đây?)
Triệu Tử Duệ không phải không biết được có người đang lén lút nhìn mình, nhưng mà chuyện này cũng thật khó nói.
(Cô ta không phải là có bệnh đó chứ?)
Triệu Tử Duệ sau một lúc đau đầu thì lúc này mới chọn cách đứng lên, sau đó thì đi tới mấy bước và cúi đầu nhặt hòn đá rồi ném xuống con suối trước mắt.
Tiếp đến cứ như vậy mà ném hết viên này đến viên khác. Bạch Ngọc Nhi cũng bị thu hút theo trò ngốc nghếch của người kia, lúc này nàng cũng chẩm chậm đi tới sau đó cũng bắt chước người kia mà nhặt hòn đá lên rồi ném thẳng xuống mặt nước đang không ngừng chảy ở phía trước.
Hai người cứ thế tranh nhau ném, lúc này đột nhiên Bạch Ngọc Nhi lại bị trượt chân sắp ngả về phía trước, Triệu Tử Duệ thân thủ nhanh nhẹn liền đưa tay nắm lấy cánh tay của nàng ta và kéo trở lại.
Bạch Ngọc Nhi vô lực mà thuận thế ngã vào lòng của Triệu Tử Duệ.
"Bạch cô nương không sao chứ?"
Bạch Ngọc Nhi nhanh trí liền tỏ vẻ như đang rất đau.
"Chân... Chân ta đau quá"
Triệu Tử Duệ hốt hoảng vội vàng đỡ người kia ngồi xuống.
"Có đau nhiều lắm không? Hay là chúng ta trở về đi"
"Thật ngại quá, vốn muốn đưa ngươi ra ngoài để du ngoạn cho thỏa thích nhưng không ngờ ta lại..."
"Hôm nay ngoạn bấy nhiêu đã đủ rồi, hãy để ta đưa cô nương trở về để xem xét vết thương trước đã"
Bạch Ngọc Nhi mím môi khẽ gật đầu, Triệu Tử Duệ liền cẩn thận đỡ người kia đứng lên.
Nhưng mà Bạch Ngọc Nhi lúc này làm sao có thể nhấc chân bước đi, Triệu Tử Duệ thấy vậy bèn cúi người và đưa lưng về phía Bạch Ngọc Nhi.
"Lên đi! Ta và cô nương đều là thân nữa nhân, ắt hẳn cô nương cũng sẽ không cảm thấy ngại đâu ha"
"Ta... Không ngại! Nếu như ngươi đã nói như vậy, thôi thì phiền nhị gia đây giúp ta một đoạn đường vậy"
Đoạn đường đi tới xe ngựa dù ngắn nhưng cũng đã đủ để cho Bạch Ngọc Nhi có thể cảm nhận được hơi ấm từ tấm lưng kia.
Còn về phần Triệu Tử Duệ lại có suy nghĩ riêng của mình.
(Tim cũng đã đập nhanh đến như vậy, không phải là cô ta có vấn đề gì về tim mạch đó chứ?)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]