Triệu Tử Duệ đang cẩn thận đỡ Bạch Ngọc Nhi bước lên xe ngựa, song đó cũng ân cần hỏi han nàng ấy.
"Cẩn thận! Chậm thôi!"
Bạch Ngọc Nhi sau khi đã ngồi yên vị bên trong xe ngựa, nàng đối diện với Triệu Tử Duệ và khẽ mỉm cười.
"Đa tạ!"
Một canh giờ sau cuối cùng xe ngựa cũng đã đứng trước phủ đệ Bạch gia, Triệu Tử Duệ lúc này liền bước xuống trước, sau đó thì đưa lưng về phía Bạch Ngọc Nhi.
"Lên đi!"
Bạch Ngọc Nhi không chần chừ liền đưa tay về trước để ôm lấy cổ và áp sát lên người Triệu Tử Duệ.
Bọn họ vừa tiến vào đến giữa sân thì lúc này quản gia Bạch phủ từ bên trong vội vàng chạy tới với vẻ hoảng hốt.
"Tiếu thư! Có chuyện lớn rồi a"
Bạch Ngọc Nhi khẽ nhíu mày và hỏi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại hoảng hốt đến như vậy?"
"Thưa tiểu thư! Hai vị phu nhân của Triệu công tử hiện đang ngồi ở đại sảnh để đợi người trở về ạ!"
Triệu Tử Duệ nghe đến đây liền tái mặt và luống cuống.
"Sao? Ccc... Các... Các nàng ấy đang ở bên trong sao? Không được! Ta phải tìm nơi lẫn trốn thì hơn"
Bạch Ngọc Nhi ở bên trên liền vỗ nhẹ lên vai và trấn an Triệu Tử Duệ.
"Ngươi không phải sợ đã có ta ở đây rồi, vả lại chúng ta chính là quang minh chính đại thì có gì phải sợ các nàng ta chứ?"
"Ây do! Cô không hiểu được đâu, nếu để các nàng ấy biết ta không có ở cửa hàng mà lại xuất hiện ở nơi này thì chắc chắc ta sẽ chết không toàn thây a! Không được rồi! Cô hãy ở lại đánh lạc hướng các nàng ấy giúp ta đi"
Dứt lời Triệu Tử Duệ liền dùng ba chân bốn cẳng mà chạy mất hút, Bạch Ngọc Nhi dõi theo mà chỉ biết lắc đầu.
"Thì ra Triệu gia nhị công tử cũng biết sợ vợ"
Lúc này lão quản gia bên cạnh khẽ hỏi.
"Tiểu thư! Triệu công tử đã bỏ đi rồi vậy hai người kia thì nên ứng phó như thế nào đây?"
Bạch Ngọc Nhi không đi thẳng đến đại sãnh mà lại trở về phòng mình và mặc hẳn một bộ y phục nữ nhân lên người.
Vừa vào đến đại sãnh đập vào mắt nàng chính là hai nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ngồi thẳng tấp ở bên trong, nếu đem ra so với nàng thì bọn họ phải gọi là có phần nhỉnh hơn.
Bạch Ngọc Nhi cố giữ bình tĩnh và lướt tới tới trước mặt của hai nữ nhân kia.
"Xin hỏi các vị đây là?"
Triệu gia hai vị thiếu phu nhân ngẩn đầu lên nhìn thấy người tới chính là một nữ nhân xinh đẹp thì có chút hoài nghi, hai nàng cùng lúc đứng lên, sau đó Liễu Như Yên khẽ nở một nụ cười thật tươi và đáp.
"Tỷ muội ta chính là nhị thiếu phu nhân Triệu gia, ta là Liễu Như Yên còn đây muội muội ta tên là Trần Yên Vân.
Không biết nên xưng hô thế nào với cô nương đây?"
Bạch Ngọc Nhi khẽ gật đầu và từ tốn đáp.
"Ta là đại tiểu thư Bạch gia Bạch Ngọc Nhi, chẳng hay hai vị lần này đến đây là vì chuyện gì?"
Yên Vân nghe đến đây thì khẽ nhíu mày và đưa mắt nhìn Liễu Như Yên, sau đó nàng ta lại đối diện với Bạch Ngọc Nhi và hỏi.
"Ta nghe nói Bạch phủ chỉ có duy nhất một đại thiếu gia, vậy những lời vừa rồi của cô nương là?"
Bạch Ngọc Nhi liền cười lớn.
"Chuyện này cũng không sai, ta vốn là một thân nữ nhân, nhưng do phải thường xuyên thay mặt phụ thân ra ngoài làm ăn cho nên mới phải Nữ cải nam trang để tiện bề đi lại ở trong giang hồ"
"Ra vậy!"
Bạch Ngọc Nhi lại hỏi.
"Nhưng mà hai người vẫn chưa nói cho ta biết mục đích hai người đi đến đây là để làm gì?"
Khi nghe Bạch Nhọc Nhi nói đến đây, Liều Như Yên và Yên Vân mới chợt nhớ ra chuyện quan trong cần làm, Liễu Như Yên liền hỏi.
"Chuyện này cũng thật ngượng ngùng, nhưng mà ta muốn hỏi Bạch tiểu thư đây một chuyện, Triệu Tử Duệ tướng công của ta hiện có mặt ở trong phủ này hay chăng?"
Yên Vân bên cạnh cũng khá nôn nóng, không đợi người kia đáp, nàng liền nói thêm.
"Ta nghe nói tướng công của bọn ta đã đến Bạch phủ của cô để làm gia đinh có đúng không?"
"Chuyện này..."
Yên Vân chính là bức ép hỏi cung Triệu Tử Kiệt mới biết được Triệu Tử Duệ là ở nơi này làm người hầu để trả nợ cá cược thay đại ca của mình, vốn nghĩ người này là một tên nam nhân nàng cũng đỡ phải lo nghĩ, nhưng không ngờ
Bạch gia đại công tử lại là một thân nữ nhân, với dáng vẻ úp mở của Bạch Ngọc Nhi càng khiến cho Yên Vân suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Suy nghĩ của Liễu Như Yên thì lại hơi khác với Yên Vân một chút. Nàng tuy đoán được khoảng bảy phần Triệu Tử Duệ nhất định là đang ở trong phủ đệ này, mặc dù trước đó Triệu Tử Duệ cũng đã từng xảy ra sự cố ở Bạch phủ, nàng đoán có thể Bạch cô nương trong lời nói của Triệu Tử Duệ trước đó ắt hắn là nữ nhân ở trước mắt nàng đây, nhưng nàng tin tưởng Triệu Tử Duệ tuyệt đối sẽ không lừa dối mà làm chuyện gì quá đáng sau lưng các nàng.
Nàng lúc này liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Yên Vân và trấn an nàng ta.
"Muội đừng nghĩ ngợi nhiều, dù cho tướng công thật sự là đang ở nơi này, thì cũng chỉ giống như những lời của đại ca đã nói thôi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì sau đó đâu, ta tin tưởng chàng ấy, muội cũng như ta mà có đúng không?"
Những lời của Liễu Như Yên vừa nói đã khiến cho tâm trạng rối bời của Yên Vân dần ổn định lại, lúc này Bạch Ngọc Nhi đột nhiên lên tiếng.
"Đúng là Triệu nhị công tử có đến phủ của ta, nhưng mà chỉ là để giúp ta giải quyết một số việc thôi, hai vị chớ nên nghĩ sai về ngài ấy"
Yên Vân nghe đến đây, đôi mắt nàng ngay lập tức sáng lên.
"Thật vậy chăng?"
Bạch Ngọc Nhi liền đáp.
"Ta lừa nhị vị để làm gì?"
Không đợi hai người kia có cơ hội hỏi thêm, nàng tiếp tục nói.
"Một người luôn miệng nhắc về thê tử của mình ở trước mặt người khác liệu sẽ có thể làm được điều gì sai trái...
Được rồi! Hai vị hãy trở về trước đi, ta sẽ kêu hạ nhân đi tìm nhị công tử và truyền lời báo cho ngài ấy trở về Triệu phủ ngay"
Yên Vân và Liễu Như Yên coi như đã an tâm, trước khi rời đi hai nàng vẫn không quên nói lời đa tạ Bạch Ngọc Nhi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]