🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bạch công tử! Mời mở"

Lúc này động tác của Bach Ngọc Nhi thật chậm rãi, chiếc hộp gỗ cuối cùng cũng được hé mở và kết quả dần hiện ra trước mắt khiến cho Triệu Tử Kiệt cùng Triệu Tử Duệ không tin vào mắt mình, ba viên xí ngầu của Bạch Ngọc Nhi không hiểu vì sao lại có thể xếp chồng lên nhau, điều đáng nói ở đây chính là viên trên cùng chỉ có một nút.

"Đây... Đây là..."

Triệu Tử Duệ mắt mở to tròn, còn Triệu Tử Kiệt thì không ngừng xua tay.

"Như vậy không tính, chúng ta chơi lại lần nữa đi"

Bạch Ngọc Nhi khẽ cười.

"Triệu gia đại công tử cũng thật biết nói đùa, vừa nãy chính là nhị công tử đây tự quyết một ván định thắng thua, giờ kết quả đã rõ chẳng lẽ các người đây là đã thua lại còn không muốn nhận hay sao?"

Triệu Tử Kiệt tay nắm thành quyền tức giận định tiến tới quyết sống chết với Bạch Ngọc Nhi, Triệu Tử Duệ liền nhanh tay giữ lại.

"Đại ca bình tĩnh!"

(Thua thì cũng đã thua rồi, nhưng mà truyện trước mắt chính là tuyệt đối không thể để chuyện này lọt ra ngoài được, nếu không phụ thân ắt hẳn sẽ tống cổ Triệu Tử Kiệt ra khỏi phủ cũng nên]

"Huynh đệ ta nhận thua, nhưng mà... Ta chỉ mong Bạch công tử trước mắt có thể nào đừng công bố chuyện này ra ngoài có được không?"

Bạch Ngọc Nhi tất nhiên cũng hiểu rõ chuyện này, nàng khẽ gật đầu.

"Được thôi! Nhưng còn điều kiện cá cược giữa ta và ngươi thì..."

"Tử Duệ tất nhiên sẽ không nuốt lời, Bạch công tử có điều kiện gì cứ nói thẳng, ta nhất định sẽ cố gắng thực hiện theo ý của ngươi"

Trải qua một thời gian âm thầm quan sát, Bạch Ngọc Nhi cũng đã hiểu được chút ít về con người của Triệu Tử Duệ. Người này tính cách chính là không thích bị ép buộc.

(Trước tiên ta vẫn nên thả dây dài câu cá lớn thì hơn)

"Điều kiện của ta cũng đơn giản thôi, chỉ cần nhị công tử chấp nhận sang đây làm nô bộc cho ta trong vòng một tháng là được"

"Chuyện này cũng không khó đối với ta đi, được! Ta đồng ý"



Sau khi đạt được thỏa thuận, Bạch Ngọc Nhi vô cùng hài lòng. Còn về phần hai huynh đệ nhà họ Triệu hiện giờ tất nhiên là ôm một bụng tức tối trở về.

Triệu Tử Duệ sau khi trở về trạch viện cũng không tìm đến các lão bà của mình mà lại lê thân thảm bại đi đến thư

phòng.

"Tướng công!"

Triệu Tử Duệ đang nằm dài trên trường kỷ khi nghe thấy có người gọi mình thì mới mở mắt ra, thì ra người tới chính là Liễu Như Yên.

"Nương tử! Đã muộn như vậy rồi, sao nàng vẫn chưa nghỉ ngơi sớm đi?"

Liễu Như Yên vốn là vẫn đang chờ đợi, khi nghe người hầu báo Triệu Tử Duệ đã trở về nhưng lại đi thẳng đến thư phòng, nàng tất nhiên lo lắng cho nên liền đi đến đây.

"Thiếp không ngủ được, còn chàng sao không trở về phòng ngủ mà lại đi đến thư phòng?"

"Ta sao? Ta chỉ sợ sẽ đánh thức các nàng thôi"

Liễu Như Yên nghe đến đây liền tỏ thái độ không vui và nói.

"Vậy chàng định sẽ nghỉ lại ở nơi này sao?"

Nghe giọng điệu vừa rồi Triệu Tử Duệ thừa biết người kia chắc chắn là đang rất tức giận. Lúc này Triêu Tử Duệ chỉ đành giỡ một chút mánh khóe lưu manh ra.

Nghĩ là làm, Triệu Tử Duệ ngay lập tức cúi người và nâng Liễu Như Yên lên.

"Giờ thì ta đổi ý rồi"

Sau khi trở về đến phòng của Liểu Như Yên, chuyện phía sau đó không cần nói thì cũng có thể đoán được.

Sau một đêm lăn lộn, Triệu Tử Duệ đã dậy từ rất sớm và viện cớ đi đến cửa hàng để phụ giúp Triệu Tử Kiệt nhưng thực chất lại đi thẳng đến Bạch phủ.

"Bạch công tử!"

Bạch Ngọc Nhi nghe được giọng nói quen thuộc, nàng liền nở một nụ cười thật tươi và xoay người lại.



"Nhị công tử cứ gọi ta là Ngọc Nhi đi"

[Cười tươi đến như vậy cũng không sợ gió lùa vào hay sao?)

Triệu Tử Duệ âm thầm phán xét người kia sau đó cũng gượng cười đáp lại.

"Haha! Gọi như vậy liệu có ổn?"

"Sao lại không! Ở đây đều là người của ta, vả lại ta cũng xem ngươi là... Là bằng hữu của ta, cho nên ngươi cứ xem ở đây như là nhà của mình và hãy thoải mái đi. Nào! Thử gọi lại xem..."

Triệu Tử Duệ nuốt ngụm nước bọt cố gắng thốt ra từng chữ.

"Ngọc... Ngọc Nhi!"

"Tốt lắm! Được rồi! Hôm nay ta có việc cho ngươi đây"

Bạch Ngọc Nhi dẫn đường đưa Triệu Tử Duệ đi đến một nơi bí ẩn, cánh cửa to lớn được mở ra, trước mắt Triệu Tử Duệ chính là vô số các loại bảo vật trân quý.

Triệu Tử Duệ cũng không mấy kinh ngạc, Bạch Ngọc Nhi đưa mắt âm thầm quan sát thì phát hiện ra người bên cạnh không hề hứng thú với đống đồ quý giá của nàng, nàng thầm nghĩ.

(Ngay cả những thứ này cũng không làm ngươi lung lay, vậy trong mắt của ngươi thứ gì mới thật sự đáng giá đây?]

"Nhị công tử! Trước mắt ngươi hãy giúp ta lau chùi số bảo vật này đi"

"Được!"

Triệu Tử Duệ nhận lấy chiếc khăn từ tay của Bạch Ngọc Nhi, sau đó ngoan ngoãn đi tới một cái gương đồ gần đó và bắt tay vào việc.

Bạch Ngọc Nhi khẽ cười, rồi xoay người rời đi. Triệu Tử Duệ lúc này mới âm thầm đánh giá.

"Nga... Chiếc trâm cài này không phải là rất hợp với Như Yên sao? Ây dô! xâu chuỗi ngọc này nếu đeo lên người của Vân Nhi cũng thật là thuận mắt nga! Do... Lại còn có chiếc lược được làm bằng ngọc nữa a! Cái này nếu dùng để chảy tóc cho Tình Nhi không phải là quá tuyệt hay sao?"

Triệu Tử Duệ cứ không ngừng lầm bầm trong miệng, thi thoảng lại cười hắc hắc. Bạch Ngọc Nhi bất chợt tiến vào và tất nhiên cũng đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.

(Thì ra vẻ ngoài lạnh lùng kia lại còn có mặt này sao? Cũng thật là thú vị]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.