Bạch Ngọc Nhi sau khi đưa được người kia vào phòng, hạ nhân liền đóng kín cửa phòng lại và đứng canh giữ ở bên ngoài, tránh tình trạng sẽ có người đến quấy rầy cuộc vui của chủ tử bọn họ.
Nhìn người nằm trên giường lúc này đang thở ra hơi rượu nồng đậm cùng cổ áo hé mở và đã để lộ ra làn da khá trắng mịn, Bạch Ngọc Nhi khẽ cười nhẹ nhàng chạm tay lên nơi đó, Triệu Tử Duệ có chút ngứa ngáy khẽ nhíu mày né tránh.
Bạch Ngọc Nhi cảm thấy khá thích thú, sau đó lại tò mò lướt xuống chạm tay lên ngực của người kia.
"Chậc chậc! Cũng khá là săn chắc nha. Ta muốn nhìn xem thử sau lớp y phục này thì sẽ trông như thế nào đây?"
Bạch Ngọc Nhi chỉ kịp tháo bỏ đai lưng của người kia thì ngay lúc này Triệu Tử Duệ lại bất ngờ mở mắt ra và nắm lấy bàn tay của Bạch Ngọc Nhi và nói.
"Tình Nhi! Không được! Nàng đang mang thai a... Ủa! Cái bụng to tròn của nàng đâu rồi?"
Triệu Tử Duệ đưa tay dụi dụi mắt mấy lần sau đó lại hỏi.
"Tiểu bảo bảo của chúng ta đâu rồi?"
Dáng vẻ ngốc nghếch của Triệu Tử Duệ thật khiến cho Bạch Ngọc Nhi không nhịn được cười, nàng suy nghĩ một lúc thì lựa lời nói với người kia răng.
"Đây chỉ là mộng cảnh do chính chàng đã dệt ra mà thôi, cho nên lúc này chàng không nhìn thấy được chiếc bụng to tròn của thiếp thì cũng không có gì là lạ"
Triệu Tử Duệ nghe vậy thì mới từ từ quan sát mọi thứ bài trí ở nơi này sau đó khẽ gật đầu tán đồng.
"Chẳng trách nơi này cũng trông thật lạ nga"
Bạch Ngọc Nhi khẽ cười sau đó chầm chậm chờm tới thổi bên tai của Triệu Tử Duệ.
"Vậy chàng có muốn thử cùng thiếp ở bên trong mộng cảnh này mà khoái lạc một chút hay không?"
Triệu Tử Duệ ngay lập tức đặt người kia dưới thân mình, sau đó liền dùng lực xé toạc y phục của người kia ra để lộ ra chiếc yếm màu đỏ mị hoặc và bên trên còn thêu lên một đóa hoa mẫu đơn bắt mắt.
Triệu Tử Duệ bất giác nuốt ngụm nước bọt sau đó thì cúi người nhẹ nhàng đặt lên môi của người kia một nụ hôn,
Bạch Ngọc Nhi không yếu thế nàng cũng nhẹ nhàng di chuyển đầu lưỡi của mình len lỏi và tấn công vào bên trong khoang miệng của đối phương.
Nụ hôn dây dưa quyến luyến khá lâu, một lúc sau Triệu Tử Duệ mới rời khỏi chiếc môi mềm mại kia mà di chuyển xuống đưa mũi áp lên cổ của Bạch Ngọc Nhi mà ngửi và chợt cảm thấy mùi hương này không đúng lắm, bởi vì
Nhan Thi Tình đa phần thường xuyên luôn phải tiếp xúc với thảo dược cho nên trên người nàng ta lúc nào cũng sẽ thoang thoảng mùi hương của các loại thảo mộc, còn mùi hương mà Triệu Tử Duệ vừa ngửi được lại khác một chút, vừa ngửi qua có cảm giác như bản thân đang được nằm trên một thảo nguyên xanh mướt rộng lớn, có đầy nắng và gió.
Nhận thấy biểu hiện lạ của Triệu Tử Duệ, Bạch Ngọc Nhi khẽ hỏi.
"Tướng công! Chàng làm sao vậy?"
Triệu Tử Duệ khẽ nhíu mày không đáp lại mà chỉ rời giường và nhanh tay rút cây chủy thủ được giấu bên trong chiếc hài của mình ra, ngay lập tức dứt khoát tự đâm vào đùi mình, đây là Triệu Tử Duệ cố tình làm như vậy để giúp bản thân nhanh chóng trở nên tỉnh táo và nhìn rõ hơn mọi thứ trước mắt.
Bạch Ngọc Nhi không kịp phản ứng gì vì mọi chuyện xảy ra khá nhanh, nàng hốt hoảng ngay lập tức rời giường định đỡ lấy người kia, thế nhưng Triệu Tử Duệ liền lùi lại mấy bước và né tránh Bạch Ngọc Nhi.
"Cô nương xin tự trọng!"
Bạch Ngọc Nhi khẽ nhíu mày và nói với người kia rằng.
"Trước hết ngươi hãy cho ta xem xét vết thương của ngươi có được hay không?"
Triệu Tử Duệ lạnh lùng đáp.
"Không cần! Vừa rồi là do ta đã say đến mức đánh mất lý trí cho nên đã làm ra những chuyện không đúng mực với cô nương, mong cô nương lượng thứ cho"
Triệu Tử Duệ dừng một lúc lại nói
"Ta trước giờ chưa từng qua đêm ở bên ngoài, nương tử của ta hiện giờ chắc chắc đang rất lo lắng cho ta, chỉ mong cô nương hãy để cho ta rời đi, ngày sau Tử Duệ nhất định sẽ đến đây để tạ tội"
Bạch Ngọc Nhi tay nắm chặt cố giữ bình tĩnh sau đó nàng khẽ thở dài và nói.
"Được! Nhưng với một điều kiện là trước tiên hãy để cho ta giúp ngươi băng bó lại vết thương, sau đó ta liền cho người đưa huynh đệ nhà ngươi trở về Triệu phủ, ngươi thấy sao?"
Triệu Tử Duệ nhìn xuống vết thương do chính mình gây ra, sau đó lại ngẩn đầu lên nhìn người kia và đáp.
"Vậy... Phiền Bạch cô nương"
Bạch Ngọc Nhi sau khi được sự đồng ý của Triệu Tử Duệ, lúc này nàng mới thuận tay lấy ngoại bào được treo gần góc giường và khoác lên người.
Nàng đi đến bên tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ và trở lại chổ của Triệu Tử Duệ.
"Ngươi ngồi xuống đi"
Bạch Ngọc Nhi đỡ lấy Triệu Tử Duệ chậm rãi ngồi lên giường. Nàng dùng kéo cấn thận cắt lớp vải bên cạnh vết thương kia ra để dễ dàng hơn cho việc xử lý, nhìn vết thương được khoét khá sâu Bạch Ngọc Nhi bất giác lại lơi nước mắt.
Đây là nàng thật tâm đau lòng thay người kia, nàng không nghĩ tới chỉ vì thỏa mãn dục vọng của bản thân lại khiến cho Triệu Tử Duệ phải đến nông nổi này.
"Ngươi cố chịu đau một chút"
Triệu Tử Duệ khẽ gật đầu, Bạch Ngọc Nhi mở ngay lọ thuốc màu trắng ra và nhẹ nhàng rắc lên vết thương đang hé mở kia, cơn đau rát ngay lập tức ập đến, Triệu Tử Duệ nghiến răng mím chặt môi cố giữ bình tĩnh.
Bạch Ngọc Nhi cố gắng xử lý thật nhanh và băng bó lại giúp Triệu Tử Duệ, sau đó nàng liền cho gọi người hầu vào và căn dặn, bảo hắn ta đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa cho huynh đệ Triệu Gia.
Một lúc sau...
"Đa tạ Bạch tiểu thư! Ngày sau Tử Duệ nhất định sẽ đến tạ tội"
Triệu Tử Duệ dứt lời thì liền thả chiếc màn cửa sổ xuống, xe ngựa ngay lập tức lăn bánh và rời khỏi Bạch phủ.
Nơi đây chỉ còn lại một dáng hình nhỏ nhắn đưa mắt dỏi theo sau chiếc xe ngựa vừa rồi.
(Đúng là thứ gì không phải của mình dù có cưỡng cầu cũng không được gì)
Bạch Ngọc Nhi khẽ gượng cười và xoay người trở vào bên trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]