Theo như trong thiếp mời của Bạch Ngọc Nhi thì tiệc rượu hôm nay sẽ được bắt đầu từ lúc mặt trời lặn cho nên hiện giờ khi hai huynh đệ Triệu gia vừa đến được Bạch phủ thì trời cũng đã tối đen.
Triệu Tử Kiệt cực kỳ hào hứng với bữa tiệc hôm nay, bởi vì hắn đã từng nghe qua Bạch gia thường giao thương và qua lại với không ít nhân vật có tiếng trong thương trường, nếu vinh hạnh được mời đến dự bữa tiệc hôm nay xem như là đã có thêm một cơ hội lớn để kết giao với bọn họ, lần này đi dù sao cũng không lỗ được.
Trái với những suy nghĩ của vị huynh trưởng kia, trong lòng Triệu Tử Duệ lúc này thật sự không mấy thoải mái cho lắm, bởi vì dư âm từ lần gặp mặt trước đó vẫn còn âm ĩ, chỉ nghĩ đến thôi Triệu Tử Duệ lại cảm thấy bất an vô cùng.
"Đệ làm sao vậy? Có chổ nào không khỏe hay sao?"
Triệu Tử Duệ rũ mắt khẽ lắc đầu
"Đệ không sao!"
"Không sao là tốt rồi, chốc nữa nếu không muốn uống vậy ta sẽ uống thay đệ"
"Được rồi! Huynh không phải lo, đệ biết nên như thế nào mà"
Triệu Tử Kiệt từ sau khi thành thân cùng với Kiều Thanh thì con người đã dần trở nên tốt hơn trước rất nhiều. Hắn hiện giờ rất có chí tiến thủ cho nên Triệu lão gia mới yên tâm mà giao cho hắn một số công việc làm ăn của Triệu gia.
Sau khi vào bên trong chính sảnh của Bạch phủ, Huynh đệ Triệu gia và tất cả các vị khách quý ở đây đều được sắp xếp mỗi người một bàn, điều đặc biệt nhất ở nơi này chính là chỉ có nam nhân hầu hạ và rót rượu tiếp đãi mọi người, kì lạ hơn nữa những người ở đây đều có vẻ rất hài lòng. Lúc này Triệu Tử Kiệt ngồi bên cạnh cũng cảm thấy khá lạ lẫm với không khí này cho nên đã ghé tai nói khẽ với Triệu Tử Duệ.
"Nhị đệ! Đệ có cảm thấy mọi người ở đây thật quái lạ hay không? Đệ nhìn xem ngay cả tên Bạch công tử ngồi bên trên đó cũng thật kì lạ, chẳng lẽ lời đồn là có thật"
"Đại ca chớ có nói năng lung tung, huynh nên im lặng uống mấy chung đi, một lúc nữa huynh đệ ta cũng nên tìm cách nói khéo để rời đi là vừa"
Tất nhiên đối với người hiện đại như Triệu Tử Duệ thì những hình ảnh trước mắt cũng không lạ gì, nhưng Triệu Tử Duệ lại không nghĩ tới ở nơi này cũng có một hội nhóm như thế này.
Theo như Triệu Tử Duệ quan sát ngoại trừ hai người bên cạnh Bạch Ngọc Nhi là nữ cải nam trang ra thì tất cả những người còn lại đều là nam nhân.
(Chả trách lần đó cô ta lại nhận ra thân phận thật của ta]
Trong lúc mãi nghĩ thì đột nhiên có một tên nam nhân độ khoảng 18 đến 19 tuổi dáng vẻ say khướt, bước chân loạng choạng tiến đến chổ của Triệu Tử Duệ.
"Ngươi cũng là bằng hữu của tiểu Bạch sao?"
Triệu Tử Duệ lúc này liền đứng lên chấp tay hữu lễ với người kia.
"Tại hạ Triệu Tử Duệ! Cũng gọi là sơ giao với Bạch gia Bạch công tử"
Tên kia khẽ cười nắm lấy tay của Triệu Tử Duệ và nói.
"Còn ta là Chu Nghị! Ở đây bọn ta cũng không có nhiều lễ tiết đến như vậy đâu. Ta trông ngươi cũng rất thuận mắt, chi bằng ngươi hãy làm ái nhân của ta"
Triệu Tử Duệ cùng Triệu Tử Kiệt bên cạnh chưa kịp phản ứng thì phía bên trên đột nhiên có một cái chung phi thẳng vào đầu của Chu Nghị.
"Là Kẻ nào lại dám ném đồ vật vào đầu của bổn công tử?"
"Là ta!"
Lúc này Bạch Ngọc Nhi mới từ bên trên đi xuống, Chu Nghị khẽ nhíu mày nói với Bạch Ngọc Nhi rằng.
"Thái độ của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ vị công tử này lại chính là người trong long của ngươi?"
Bạch Ngọc Nhi ánh mắt sắc bén cũng không có đáp lời Chu Nghị mà nàng ta lại nắm lấy cổ áo của Triệu Tử Duệ mà kéo xuống, sau đó liền đặt lên môi Triệu Tử Duệ một nụ hôn.
Tất cả mọi người chứng kiến đều kinh ngạc mà há hốc mồm, tuy bọn họ đều biết Bạch Ngọc Nhi có rất nhiều nam sủng thế nhưng chuyện thân mật như thế này bọn họ đây là mới thấy lần đầu.
Triệu Tử Kiệt lúc này chợt hoàn hồn liền nắm lấy tay của Triệu Tử Duệ và tách hai người họ ra.
"Bạch công tử! Có lẽ công tử chưa biết, tiểu đệ nhà ta ở nhà đã có thê thiếp, thật sự là không thể làm ái nhân gì gì có của ngươi đâu"
Bạch Ngọc Nhi khẽ cười thản nhiên đáp.
"Vậy thì đã sao? Chuyện ta thích hắn thì có liên quan gì đến bọn họ?"
Triệu Tử Kiệt đôi mày nhíu chặt kéo Triệu Tử Duệ vẫn còn đang ngơ ngác ra phía sau lưng và nói.
"Bạch công tử! Ta nghĩ hôm nay chúng ta chơi đùa đến đây cũng đã đủ rồi, huynh đệ ta xin phép cáo từ"
Triệu Tử Kiệt định xoay người rời đi, lúc này Bạch Ngọc Nhi liền nói.
"Triệu gia đại công tử nghĩ sao về chuyện hợp tác làm ăn với Bạch gia ta?"
Triệu Tử Kiệt tâm khẽ động, Bạch Ngọc Nhi lại nói.
"Chỉ cần hôm nay ta thấy vui trong lòng, vậy thì chuyện gì cũng đều có thể bàn bạc"
Tay của Triệu Tử Kiệt bất giác nắm thật chặt tay của người bên cạnh khiến cho Triệu Tử Duệ chợt bừng tỉnh. Triệu Tử Duệ biết lần này đại ca của mình rất quyết tâm để thay đổi, nếu bỏ lỡ mối hợp tác làm ăn lần này có thể khiến cho nhiệt huyết của Triệu Tử Kiệt sẽ xuống dốc trầm trọng.
Vả lại Triệu Tử Duệ thừa biết người kia chính là nữ nhân, vậy xem như cũng không cần lo lắng bản thân phải chịu thiệt đi. Triệu Tử Duệ lúc này liền nói khẽ bên tai của người bên cạnh.
"Đại ca! Huynh bình tĩnh đi, dù gì đệ cũng sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi đâu"
"Nhưng mà lỡ như đệ có chuyện gì, ta làm sao có thể ăn nói cùng ba vị đệ muội, còn cả phụ thân cùng nhị nương nữa"
Triệu Tử Duệ khẽ cười vỗ vai trấn an Triệu Tử Kiệt.
"Huynh hãy tin tưởng ở đệ"
Triệu Tử Kiệt khẽ thở dài đành xoay người trở lại bàn tiệc, Bạch Ngọc Nhi trong lòng đắc ý liền hô lên.
"Mọi người cứ tiếp tục nâng chén, người đâu! Thêm rượu"
Chu Nghị cho dù có chút không phục nhưng cũng chỉ đành nén lại cơn giận và trở về chổ của mình.
Triệu Tử Duệ định ngồi xuống chổ lúc nãy của mình, nhưng không ngờ Bạch Ngọc Nhi lại kéo Triệu Tử Duệ lên
ngồi cạnh bên nàng.
"Ngươi hãy bồi ta đi"
Triệu Tử Duệ đưa mắt quan sát xung quanh sau đó nâng tay áo lên và nói khẽ.
"Cô nương hôm nay lại muốn trêu đùa ta sao?"
Bạch Ngọc Nhi khẽ cười sau đó tự tay rót một chung rượu và đưa tới môi của người bên cạnh.
"Lúc nãy ta đã nói, nếu hôm nay ngươi có thể làm cho ta vui, vậy thì chuyện gì cũng có thể bàn được""
"Cô..."
"Triệu công tử nên uống trước đi, nô gia cũng thật mỏi tay nha"
Triệu Tử Duệ chẹp miệng bất mãn nhưng cũng đành nhận lấy chung rượu từ tay người kia và uống cạn. Bạch
Ngọc Nhi chẹ miệng cười đắc ý, sau đó lại gắp thức ăn đưa tới miệng của Triệu Tử Duệ. Tất cả mọi hành động vừa
rồi đều rơi hết vào tầm mắt của Triệu Tử Kiệt, tất nhiên Triệu Tử Kiệt hiện giờ chính là cảm thấy vô cùng cắn rứt và
tự trách bản thân.
(Tử Kiệt a Tử Kiệt! Ngươi đúng thật không đáng làm mặt đại ca của người khác a!]
Nhìn thấy tiểu đệ của mình phải hi sinh bản thân chịu đựng nhục nhã để hạ mình làm vui lòng kẻ khác chỉ vì
muốn giúp người làmđại ca này, Triệu Tử Kiệt mím chặt môi tức giận, chỉ biết uống cạn hết chung này đến chung
khác nhằm để giảm bớt sự ái náy đối với Triệu Tử Duệ.
Còn phía bên này, Chu Nghi cũng đang ôm một bụng tức giận không kém khi phải nhìn cảnh thân mật của hai
người kia.
Nói là thân mật trong mắt của Chu Nghị nhưng thực chất chỉ là cảnh Bạch Ngọc Nhi đút rượu thịt cho người bên
cạnh mà thôi.
"Được rồi! Ta thật không thể uống được nữa"
Triệu Tử Duệ vừa dứt lời thì liền nằm gục xuống bàn. Bên ngoài đột nhiên có một tên gia đinh chạy vào báo tin.
"Thiếu gia! Bên ngoài có người tự xưng là người hầu của Triệu gia, nói là đến đón hai vị Triệu gia công tử trở về
phủ"
Bạch Ngọc Nhi khẽ nhíu mày
"Ngươi ra ngoài nói lại với hắn ta, nói thiếu gia nhà hắn đêm nay sẽ nghỉ lại nơi này, bảo hắn hãy trở về trước đi".
Bạch Ngọc Nhi nhìn người đang nằm gục trên bàn sau đó liền gọi tên gia đinh kia đứng lại và lấy mảnh ngọc bội trong người mình ra.
"Đợi đã! Ngươi hãy đưa thứ này cho hắn ta nói là của thiếu gia nhà hắn, nói hắn gãy giao lại cho chủ tử nhà hắn, xem như là cũng có cái để ăn nói"
"Vâng!"
Tên gia đình nhận lấy mảnh ngọc bội sau đó liền rời đi. Tiệc tàn tất cả mọi khách nhân đều rời đi, Bạch Ngọc Nhi liền cho gọi người đỡ Triệu Tử Kiệt đến phòng dành cho khách nhân, còn nàng thì lại tự mình đỡ lấy Triệu Tử Duệ vào khuê phòng của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]