🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Đại ca hôm nay đến chổ của ta lại là vì chuyện gì đây?"

"Haha! Nhị đệ! Ta hôm nay chỉ là mang theo chút quà mọn đến để tạ tội thôi"

Nhìn đống quà mà Triệu Tử Kiệt đã mang qua gồm có các loại dược liệu bổ dưỡng và vô cùng trân quý, Triệu Tử Duệ thầm than trong lòng.

"Theo ta thấy đây chắc cũng không đơn giản chỉ là tạ tội đâu?"

Triệu Tử Kiệt tươi cười vỗ lên vai của người bên cạnh và nói.

"Nhị đệ đúng là thông minh xuất chúng a! Chuyện là như vầy, Bạch công tử vừa mới gửi thiếp mời cho ta, trong đó có đề cập đến muốn mời huynh đệ chúng ta cùng đến dự tiệc, ta cũng đã chuyển lời lại rồi a..."

"Huynh đã đồng ý?"

"Đúng đúng! Đệ cũng thấy đó, phụ thận mới chỉ bắt đầu tin tưởng ta thôi, ta cũng không thể để cho phụ thân phải thất vọng được có đúng không?"

"Đại ca đây là lại muốn bán rẻ tiểu đệ này sao? Lần này đệ mặc kệ, huynh thích thì tự mà đi một mình, đệ đây không giữ người nữa, A Phúc đâu?"

A Phúc nghe Triệu Tử Duệ gọi thì liền nhanh chân chạy vào.

"Nhị thiếu gia!"

Triệu Tử Duệ lúc này chậm rãi mà đứng lên và không quên bỏ lại một câu.

"Tiễn khách!"

Triệu Tử Kiệt trợn tròn mắt hét lên.

"Y đệ như vậy là sao hả?"

Triệu Tử Duệ không nóng không lạnh nhìn thẳng người kia mà nói.

"Ý của đệ không phải đã nói rõ rồi sao? A Phúc! Ngươi đứng ngây người ở đó làm gì còn không mau tiễn khách"

"Dạ! Đại thiếu gia! Mời..."

Triệu Tử Kiệt thật hết cách với Triệu Tử Duệ nên chỉ đành ôm một bụng tức tối mà rời đi.

"Hừm! Ta đây cũng không phải hạn cá tôm mà dễ dàng để cho huynh suốt ngày mang đi đấu giá"

Triệu Tử Duệ sau khi trách móc mấy câu thì lại đi đến kho chứa mà lôi đống đồ đã mua lần trước ra lau chùi.

"Ây do! Không bao lâu nữa ta chính là được làm phụ thân của người khác rồi, nghĩ tới thôi cũng thật phấn khích a"

"Chàng đang tự mình nói nhảm cái gì đó?"

Người vừa nói chính là Yên Vân, nàng ta nhìn một đống đồ trước mắt thì khẽ nhíu mày che mũi, Triệu Tử Duệ thấy vậy thì đứng lên phủi bớt bụi bẩn trên người sau đó liền đỡ người kia ra ngoài.



"Nàng sao lại đến đây? Nơi này nhìu bụi bẩn sẽ không tốt cho nàng và tiểu bảo bảo đâu"

"Chỉ biết nói thiếp vậy còn chàng? Đống đồ đó chàng định tự mình lau chùi đến khi nào mới xong đây? Trong phủ có thiều gì người, sao không gọi người đến làm?"

Triệu Tử Duệ tươi cười cẩn thận đỡ tiểu nương tử của mình ngồi xuống sau đó khẽ nói.

"Ta chỉ là có chút mong ngóng đến ngày được nhìn thấy tiểu hài tử, cho nên mới tìm đến đống đồ này xem một chút ý mà. Nương tử uống nước"

Yên Vân mỉm cười khẽ lườm người bên cạnh sau đó đưa tay nhận lấy chung trà.

"Trà vẫn còn ấm?"

"Đúng a! Ta biết nàng rất thích uống trà, vậy nên ta liền sắp xếp cứ cách một canh giờ tất cả mọi nơi đều phải thay một bình trà mới, nhưng mà có điều sẽ hơi nhạt một chút, nương tử! Nàng đành chịu khó vậy"

Yên Vân chợt cảm thấy thật ấm áp trong lòng, nàng mỉm cười đưa tay vuốt ve đôi má của người kia và khẽ nói.

"Đa tạ tướng công! Chàng lúc nào cũng nghĩ cho từng người bọn thiếp hết, kiếp trước có phải thiếp đã làm thật nhiều việc thiện cho nên kiếp này mới được làm thê tử của chàng hay không?"

Triệu Tử Duệ liền xua tay.

"Không không! Là ta từ nhiều kiếp trước đã cố gắng cho nên kiếp này mới có thể cùng chung chăn gối với nàng a"

"Dẻo miệng! Chàng đó! Cũng đừng đem cái miệng ngọt ngào này mà ra ngoài, không khéo sẽ khiến cho tất cả các cô nương phải xách hành lý lên và đuổi theo chàng mất"

Triệu Tử Duệ nghe qua liền đắc ý cười to.

"Thật vậy chăng?"

"Tất nhiên là thật, tới lúc đó chàng cũng nên mang theo vài bộ y phục và bỏ theo các nàng ấy luôn thì càng tốt"

Triệu Tử Duệ nghe đến đây thì nụ cười độ nhiên tắt lịm đi.

"À... Ta nghĩ bản thân vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà để hầu hạ ba vị nương tử đại nhân đây thì tốt hơn"

Yên Vân ngoài mặt giả vờ băng lãnh nhưng bên trong lại đang cười thầm. Phải nói là nếu có đi khắp hết cái thành này cũng không thể kiếm được kẻ nào khác biết yêu thương chiều chuộng và điều quan trọng hơn là biết nghe lời nương tử như phu quân của nàng đây.

Nhìn vẻ ngoài anh tuấn phi phàm như vậy thôi chứ đêm đến thì chưa chắc, có khi Triệu Tử Duệ còn phải bị Yên Vân ép cho nằm bên dưới. Những đêm như vậy chính là khoái lạc và kèm theo đó là mất đi chút tự tôn của người có chấp niệm với hai từ lão công như Triệu Tử Duệ đây.

"Nương tử! Ăn táo"

Triệu Tử Duệ đưa miếng táo đã được cắt gọt sạch vỏ đưa tới trước miệng của tiểu nương tử. Yên Vân há miệng khẽ cắn một góc nhỏ, chỉ như vậy thôi đã khiến Triệu Tử Duệ vui mừng biết chừng nào rồi.

Một lúc sau đó thì có người hầu đi tới.

"Thiếu phu nhân, người có thư"

Triệu Tử Duệ đưa tay nhận lấy.



"Được rồi! Ngươi lui đi!"

"Vâng!"

Sau khi người hầu rời đi Triệu Tử Duệ mới ngoan ngoãn đưa bức thư cho người bên cạnh.

Yên Vân nhận lấy và mở ra xem, nàng đọc xong thì nhẹ nhàng đặt lên bàn. Triệu Tử Duệ nghi hoặc nhìn bức thư trên bàn nhưng không có đọc mà ngẩn đầu lên nhìn Yên Vân.

"Sao vậy nương tử?"

"Là thư của đại ca! Chắc chắn tướng công cũng đoán được nội dung bên trong có đúng không?"

Triệu Tử Duệ khẽ nhíu mày chẹp miệng trách móc.

"Đại ca cũng thật là, trước đó ta đã từ chối rồi, vậy mà huynh ấy vẫn không muốn bỏ cuộc mà lại tìm đến nàng"

Yên Vân nhẹ nhàng nhấp ngụm trà sau đó lại nói.

"Chàng cứ đi đi! Mối làm ăn này nếu thành đại ca cũng không quên chúng ta đâu, vả lại chàng suốt ngày ở trong phủ cũng có việc gì khác ngoài chuyện lôi đống đồ kia ra nghịch"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, nếu chàng còn nói thêm lời nào nữa thiếp liền cho chàng ra hậu viện mà ngủ cùng Tiểu Hắc Cự ngay"

Tiểu Hắc Cự trong lời của Yên Vân đây chính là một con hắc mã, tính cách của nó rất là khó thuần, từ lúc mang nó về phủ đến nay cũng đã hơn ba tháng, Triệu Tử Duệ trong lúc cố gắng thuần hóa nó thì đã vô số lần bị ngả

Cho nên khi Yên Vân nhắc đến Tiểu Hắc Cự, nét mặt của Triệu Tử Duệ liền méo mó.

"Thôi được rồi, ta đi là được chứ gì, nàng cũng đừng có tức giận, như vậy sẽ không tốt cho thân thể và tiểu bảo bảo đâu"

"Chàng còn biết nghĩ cho thiếp và hài tử thì tốt rồi, tối nay thiếp sẽ thưởng cho chàng"

Triệu Tử Duệ nghe đến đây thì liền phản ứng.

"Nàng hiện giờ làm sao có thể..?"

Yên Vân khẽ cười điểm nhẹ lên trán người kia

"Chàng đang nghĩ đi đâu vậy? Ý của thiếp là tối nay thiếp sẽ chuẩn bị cho chàng một thố canh gà đại bổ, không phải nói chàng rất thích ăn món đó hay sao?"

"A... Ra là như vậy! Vậy thì phiền nương tử rồi"

Yên Vân mỉm cười đưa tay véo nhẹ lên má của người kia.

"Không phiền! Chỉ cần mỗi ngày đều được ngắm cái vẻ mặt tuấn tú này thì chuyện gì thiếp cũng có thể làm nha!"

Triệu Tử Duệ cười đến híp mắt sau đó liền hôn lên môi của Yên Vân một ngụm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.