Lúc Triệu Tử Duệ tỉnh lại thì cũng đã là chuyện của một ngày sau đó 
"Khu khụ!" 
"Tướng công! Cuối cùng chàng cũng đã tỉnh lại rồi" 
Liễu Như Yên vui mừng đến mức không cầm được nước mắt mà ôm chầm lấy tướng công của nàng 
Liễu Như Yên vui mừng đến mức không cầm được nước mắt mà ôm chầm lấy tướng công của nàng 
Triệu Tử Duệ mỉm cười yếu ớt nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ 
"Nương tử đừng khóc, nàng khóc ta sẽ đau lòng lắm" 
"Tướng công! Như Yên sẽ không khóc nữa, chàng đừng đau lòng sẽ hại đến thân thể" 
"Được được! Đều nghe nàng, nương tử! Mẫu thân hiện giờ đang ở đâu, ta muốn lập tức đi gặp người" 
"Chàng đang muốn đi tìm mẫu thân để hỏi về tung tích của Yên Vân muội muội sao?" 
"Khụ khụ! Đúng vậy! Nàng ấy chân yếu tay mềm sao ta có thể đành lòng mà để nàng ấy phải lưu lạc ở bên ngoài được đây" 
Liều Như Yên liền đánh nhẹ vào người Triệu Tử Duệ mà giả vờ trách móc 
"Chàng đó! Suốt ngày chỉ nghĩ đến muội ấy vậy còn thiếp thì sao?" 
Triệu Tử Duệ khẽ cười sau đó hôn nhẹ lên má của người kia 
"Các nàng đều là tâm can bảo bối của ta tất nhiên ta đều yêu thương các nàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện thiên vị" 
Liễu Như Yên khẽ lườm người trước mắt sau đó chầm chậm đứng lên 
"Được rồi! Chàng hãy đợi ở đây đi, thiếp phải ra ngoài có chút chuyện" 
"Nàng hãy khoan đi đã, ta muốn biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-gia-ngoc-thu-tan-nuong/3741016/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.