🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phía bên trong mật thất, Yên Vân đang cùng Liễu Như Yên thuần thục mà cởi sạch hết y phục trên người của

Triệu Tử Duệ sau đó cẩn thận đỡ người xuống bên dưới ôn tuyền

"Tốt rồi! Chỉ cần canh chừng thời gian thôi"

Liễu Như Yên khẽ gật đầu sau đó nàng xoay người đưa mắt nhìn đến Nhan Thi Tình đang đứng im lặng mà nhìn

Triệu Tử Duệ với vẻ mặt rất lo lắng

"Cô nương! Không biết ta nên xưng hô như thế nào?"

Nhan Thi Tình đứng trước Liễu Như Yên liền cảm thấy khá lúng túng, bởi lẽ nàng thừa biết người trước mắt nàng chính là thê tử của Triệu Tử Duệ, vậy ra nàng còn phải gọi Liễu Như Yên một tiếng tỷ tỷ mới hợp lẽ

"Nhan Thi Tình! Tỷ cứ gọi muội là Thi Tình hoặc là Tình Nhi đều được"

Liễu Như Yên khẽ mỉm cười đáp

"Được"

Lúc này Yên Vân cũng chỉ bán tính bán nghi không biết được chính xác vị cô nương này có đúng là người mà Triệu

Tử Duệ đã từng nhắc qua hay không, nàng vừa nghĩ đến liền hỏi ngay

"Chẳng hay cô nương đây là như thế nào đối với Tử Duệ nhà ta?"

Câu hỏi này chính là một đòn đánh xuống để khẳng định rằng bản thân Yên Vân chính là người của Triệu Tử Duệ, vậy Nhan Thi Tình nên đáp lại như thế nào mới đúng đây

"Ta... Ta cùng chàng ấy chính là..."

Liễu Như Yên nhận thấy không khí có chút căng thẳng nàng liền chen ngang giải vây giúp Nhan Thi Tình

"Muội đó sao phải hỏi đến chuyện này để làm gì, chỉ cần biết Thi Tình muội không có ý gì tổn hại đến tướng công là được rồi không phải sao"

Yên Vân nghe qua liền bĩu môi giận dỗi nhìn sang hướng khác, Liễu Như Yên khẽ lắc đầu mỉm cười rồi quay sang nói với Nhan Thi Tình



"Muội ấy chắc chắn là bị tướng công chiều đến hư rồi, muội cũng đừng nghĩ nhiều quá"

Nhan Thi Tình khẽ mỉm cười, sau đó lại nhìn đến Triệu Tử Duệ

"Mong rằng chàng ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại"

"Tướng công chàng ấy chính là người rất có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ rơi chúng ta đâu"

Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn đến Triệu Tử Duệ, một lúc sau Liễu Như Yên chợt nghĩ đến chuyện của Yên Vân nàng liền kéo Yên Vân đến một góc để truy hỏi

"Ta hỏi muội! Tại sao muội lại rời đi mà không nói lời nào với ta cùng tướng công và vì sao muội lại xuất hiện ở nơi này"

Yên Vân khó xử cúi mặt không đáp, Liễu Như Yên lại nói

"Có phải là mẫu thân đã ép buộc muội phải ra đi có đúng không?"

Yên Vân không ngờ tới Liễu Như Yên lại biết được chuyện này, nàng do dự một lúc thì cũng quyết định kể lại mọi chuyện cho Liễu Như Yên nghe qua

"Thì ra là như vậy"

Liễu Như Yên thật sự là đồng cảm với Yên Vân, bởi lẽ chính nàng cũng đã từng bị ép phải rời khỏi Triệu Tử Duệ, lúc ấy nàng cứ nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn không còn có cơ hội để gặp lại Triệu Tử Duệ nữa, cũng may lão thiên vẫn còn thương xót cho nàng cho nên đã đưa đường dẫn lối cho Triệu Tử Duệ tìm thấy được nàng

"Muội cứ yên tâm, ta cùng tướng công nhất định sẽ tìm cách để thuyết phục mẫu thân, tạm thời đành phải đề muội chịu thiệt ở lại nơi đây một thời gian rồi"

"Ó nơi đây cũng rất tốt tỷ không phải lo muội sẽ chịu thiệt đâu, trước tiên chúng ta nên chăm sóc cho Tử Duệ thật tốt mọi chuyện còn lại cứ để sau hẳn nói"

Sau một canh giờ cả ba cùng nhau đỡ Triệu Tử Duệ lên khỏi mặt nước và cẩn thận mặc vào y phục, lúc này Nam Cung Tử Yên cùng Nhan Tử Linh cũng canh đúng giờ và bước vào trong

"Đưa hắn lên kiệu đi, cũng may Phụ Vương hôm nay có chính sự phải ra khỏi thành, ta cũng đỡ phải giải thích nhiều với ông ấy"

"Đa tạ tỷ"

"Muội đa tạ ta làm gì, muốn đa tạ cũng phải là hắn ta, đợi Triệu Tử Duệ tỉnh lại ta liền phải hỏi tội hắn vì đã để cho muội muội của ta phải lưu lạc khắp nơi như vậy"



Nhan Thi Tình khẽ mỉm cười đáp

"Được! Đến lúc đó muội cùng tỷ đều sẽ không tha cho chàng ấy, như vậy có được không?"

Nam Cung Tử Yên liền cười to

"Được a..."

Sau khi ra khỏi Vương Phủ bọn họ liền đưa Triệu Tử Duệ trở về trạch viện ngoại thành, Liễu Như Yên lúc này liền sai người trở về báo tin cho Duệ mẫu hay một tiếng, nói bà không phải lo lắng bởi vì Triệu Tử Duệ cũng đã qua cơn nguy kịch rồi

"Mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, chỉ còn chờ ngày Triệu Tử Duệ tỉnh lại thôi, trong cốc vẫn còn rất nhiều việc cần ta giải quyết, ta cũng nên trở về rồi"

Nhan Tử Linh có chút không nỡ đưa mắt nhìn tiểu sư muội của nàng, Nhan Thi Tình chỉ mỉm cười đáp lại

"Sư tỷ! Lên đường cẩn thận"

Nhan Tử Linh khẽ gượng cười sau đó xoay người rời đi, Liễu Như Yên liền nhanh chân đuổi theo

"Tử Linh tỷ..."

Nhan Tử Linh xoay người lại thì nhìn thấy Liễu Như Yên trên tay còn mang theo một chiếc hộp gỗ đưa đến cho

Nhan Tử Linh

"Đây tuy không phải là muội tự tay làm, thế nhưng cũng là tấm lòng của muội mong tỷ nhận lấy"

Nhan Tử Linh mở chiếc hộp gỗ ra bên trong chính là món bánh mà nàng yêu thích nhất, nàng khẽ mỉm cười

"Đa tạ muội! Được rồi muội trở vào trong đi, không phải tiễn ta"

"Vậy! Hẹn ngày tái ngộ"

"Hẹn ngày tái ngộ.."

Nhan Tử Linh nói rồi liền xoay người rời đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.