"Sao lại là hai người? Không phải nói Thụy Vương chỉ có một nhi nữ thôi sao?"
"À... Là cả hai người bọn họ đều tự nhận mình là Quận Chúa cho nên muội liền bắt luôn cả hai, thà bắt lầm còn hơn bỏ sót, chúng ta cứ lấy đại trên người bọn họ một món gì đó gửi đến Vương Phủ là được"
Nhan Thi Tình khẽ gật đầu
"Cứ quyết định như vậy đi, muội nhanh tiến hành đi, Tử Duệ không thể đợi được lâu hơn nữa đâu"
Yên Vân và Nam Cung Tử Yên đứng một bên lắng nghe tỷ muội họ Nhan nhắc đến tên người kia liền phản ứng ngay
"Các người vừa nói đến Triệu Tử Duệ?"
"Đúng vậy! Cô nương cũng biết đến chàng ấy sao?"
Nam Cung Tử Yên lúc này liền chen ngang
"Biết! Sao lại không biết, nàng ta chính là thiếp thất của Triệu Tử Duệ, rốt cuộc các người bắt chúng ta đến đây là vì cái gì?"'
Nhan Thi Tình tâm khẽ dao động, nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh đáp
"Ta nghe nói bên trong Vương Phủ của các người có một hồ nước nóng có thể chữa được nội thương"
"Thì sao?"
Nhan Thi Tình lúc này liền quỳ xuống, Nam Cung Tử Yên và Yên Vân chưa kịp phản ứng gì thì Nhan Thi Tình liền cầu xin
"Ta xin các người hãy cứu lấy Triệu Tử Duệ"
Yên Vân nghe đến đây liền sửng sốt gấp gáp
"Tử Duệ chàng ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Nhiều ngày trước chàng ấy đột nhiên kích động liền thổ huyết sau đó thì bất tỉnh, hiện giờ chàng ấy đang rất là nguy kịch, ta xin cô hãy nhanh cứu lấy chàng ấy đi"'
Yên Vân đột nhiên choáng váng đứng đến không vững, Nam Cung Tử Yên liền bước đến đỡ lấy nàng ta
"Tử Yên tỷ..."
"Muội không cần nói ta biết phải làm gì rồi"
Theo Như lời của Nam Cung Tử Yên sắp xếp, bọn họ chia ra làm hai hướng, Nam Cung Tử Yên cùng Yên Vân nhanh chóng trở về Vương Phủ đợi trước ở đó, còn nhóm người Nhan Thi Tình thì hộ tống Triệu Tử Duê lên đường đến vương phủ
"Sư muội! Muội có chắc là được không?"
"Sư tỷ yên tâm, bọn họ đã đồng ý giúp chúng ta, nhất định mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi"
Liễu Như Yên liền hối thúc
"Được rồi! Vậy chúng ta nên nhanh chân lên đường thôi, Tử Duệ vừa rồi lại nôn ra máu, muội sợ..."
Nhan Tử Linh vỗ nhẹ lên vai của Liễu Như Yên mà trấn an
"Chúng ta liền khởi hành ngay, muội yên tâm Triệu Tử Duệ hắn chính là phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ tai qua nạn khỏi mà thôi"
"Ừm"
"Được! Khởi hành"
Bên trong chiếc xe ngựa lớn, Liễu Như Yên cùng Nhan Thi Tình ngồi bên cạnh đều không rời mắt khỏi Triệu Tử Duệ
"Tướng công! Chàng nhất định phải cố lên, chúng ta sắp đến được Vương Phủ rồi"
"Tỷ yên tâm đi! Tử Duệ nhất định sẽ không sao đâu"
"Ta cũng mong là như vậy..."
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Liễu Như Yên liền vén màn bước ra trước nhìn thấy trước mắt chính là Yên Vân
"Yên Vân muội! Tại sao muội lại ở nơi này? những ngày qua muội đã đi đâu?"
Nam Cung Tử Yên liền đi tới hối thúc
"Mọi chuyện để sau hẳn nói, trước tiên hãy đưa Triệu Tử Duệ vào trong trước đi"
"Tử Yên cô nương!"
Nam Cung Tử Yên đưa mắt nhìn theo hướng phát ra giọng nói vừa rồi thì nhìn thấy Nhan Tử Linh đang mỉm cười nhìn nàng
"Cô cũng ở đây sao? Thật đông đủ nga... Mà thôi nhanh đưa hắn vào trong đi"
"Được"
Bọn họ đỡ lấy Triệu Tử Duệ đặt lên một chiếc kiệu lớn sau đó thì khiên vào trong, do mật thất khá lớn nên cũng không có chướng ngại trong việc vận chuyển Triệu Tử Duệ
"Các ngươi đều lui ra đi, không có lệnh của ta bất cứ ai cũng không được vào"
"Vâng! Thưa Quận Chúa"
Sau khi nhóm người hầu lui ra ngoài thì Nam Cung Tử Yên liền chủ động đưa tay định cởi y phục của Triệu Tử Duệ
"Được rồi! Nhanh cởi y phục hắn ra đi"
Thế Nhưng Liễu Như Yên, Nhan Thi Tình cùng Yên Vân cả ba liền đồng thanh
"Không được..."
Nam Cung Tử Yên liền hiểu ngay, nàng ngượng ngùng gãi đầu
"Haha... Thứ lỗi ta hơi thất lễ, được rồi ta sẽ đợi ở bên ngoài nếu có gì cần đến thì cứ gọi ta một tiếng, Tử Linh cô nương cũng nên theo ta ra ngoài đi"
"Được! Các muội nhớ là đặt hắn vào ôn tuyền sau một canh giờ liền đưa hắn lên bờ, sau đó chỉ cần chờ đợi hắn tỉnh lại là được"
"Muội đã rõ đa tạ sư tỷ"
Nhan Tử Linh khẽ gật đầu sau đó xoay người trở ra ngoài cùng Nam Cung Tử Yên
Vừa ra ngoài Nam Cung Tử Yên liền hỏi ngay
"Nè! Tại sao cô lại ở đây? Không phải cô đã từng nói với ta là trước giờ cô chưa từng ra khỏi cốc hay sao?"
Nhan Tử Linh khẽ mỉm cười bỉnh thản đáp
"Chưa từng đâu có nghĩa là sẽ mãi ở trong cốc, ta cũng muốn xem thử thế giới bên ngoài là như thế nào, còn cô!
Thật không ngờ tới cô lại chính là Tiểu Quận Chúa của Thụy Vương Gia"
Nam Cung Tử Yên liền cười to đắc ý
"Giờ thì đã biết rồi, xem cô còn dám ức hiếp ta không"
"Có sao?"
"Sao lại không, lúc trước suốt ngày cô cứ ép ta ăn nào là nấm nào là hoa có khi còn là những thứ cây kỳ lạ, ta đây cũng không phải là ni cô ở trong chùa mà suốt ngày phải ăn những thứ đó nga"
Nhan Tử Linh cũng không có tức giận mà chỉ nhẹ nhàng hỏi
"Vậy dạo gần đây giấc ngủ của cô như thế nào?"
Nam Cung Tử Yên suy nghĩ một lúc thì đáp
"Ngủ rất ngon"
Nhan Thi Tình lại hỏi
"Tay chân có còn lạnh không?"
"Um... Dường như là không"
Nam Cung Tử Yên lúc này liền hiểu ra
"Thì ra cô ép ta ăn những thứ đó chính là đều có lý do"
"Cô hiểu được thì tốt"
Nam Cung Tử Yên trong lòng chợt cảm thấy ấm áp vô cùng, nàng lẳng lặng đi theo phía sau lén nhìn người kia
(Tuy tính cách khá cổ quái thế nhưng cũng rất tốt bụng, ai mà lấy được cô ta xem như cả đời không lo bệnh tật đau ốm đi]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]