🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tử Linh tỷ! Tỷ cứ nói"

"Sư phụ của ta đã từng kể lại rằng, bên trong Vương Phủ của Thụy Vương có một mật thất, đi sâu vào mật thất thì sẽ tìm thấy được ôn tuyền, nhưng ôn tuyền này không hề đơn giản chỉ là một dòng nước ấm nóng mà nó chính là thần dược có thể chữa được các loại thương tích dù là nặng đến mức thừa sống thiếu chết, chỉ cần ngâm mình vào trong đó đều có thể chữa khỏi"

"Vương phủ? Làm sao chúng ta có thể vào được bên trong vương phủ đây"

"Chuyện này cũng đã khiến ta đắn đo mãi, tuy biết được cách có thể cứu được hắn, thế nhưng lại rất khó để thực hiện"

"Vậy tướng công chàng ấy..."

"Tạm thời muội hãy cho hắn uống thứ này trước đi đã"

Nhan Tử Linh lấy từ bên trong tay áo ra một lọ thuốc màu trắng đưa cho Liễu Như Yên

"Thứ này nó có thể giúp hắn tạm thời giữ được mạng sống, muội yên tâm, bằng mọi giá ta sẽ tìm cách giúp muội cứu lấy hắn"

"Đa tạ tỷ! Ơn này muội sẽ mãi không quên"

"Được rồi muội không cần phải khách khí với ta làm gì, muội cứ ở lại đây với hắn đi, ta sẽ ra ngoài một lúc"

Nhan Tử Linh vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Nhan Thi Tình đang đứng nép bên ngoài

"Sư tỷ..."

Nhan Tử Linh lúc này liền bước đến nắm lấy tay Nhan Thi Tình kéo vào hòn giả sơn cách đó không xa

"Ta hỏi muội, muội và Triệu Tử Duệ rốt cuộc là như thế nào?"

"Không phải muội đã nói với tỷ rồi hay sao"

"Vậy... Vậy muội có biết chuyện hắn chính là một thân nữ nhân hay không?"

"Muội biết"

Đôi mày Nhan Tử Linh đột nhiên nhíu chặt, ánh mắt ai oán nhìn người đang đứng trước mặt mình

"Vậy còn ta? Muội đã từng nghĩ đến ta hay không? Từng ấy năm ta chính là vẫn không thể quên được muội. Ta thừa nhận ta đã động tâm đối với Liễu Như Yên, nhưng cũng bởi vì ta tìm thấy được hình bóng của muội từ chổ nàng ta mà thôi"

Nhan Tử Linh liền ôm chặt lấy cả người Nhan Thi Tình nghẹn ngào nói bên tai

"Tình Nhi! Muội có thể cho ta một cơ hội có được không?"



Nhan Thi Tình lúc này liền nhẹ nhàng đẩy người kia ra

"Sư tỷ! Muội vốn chỉ xem tỷ chính là người thân, chính là tỷ muội ruột thịt, muội chưa bao giờ có ý niệm gì khác đối với tỷ cả.

Nhan Tử Linh chính là càng thêm tức giận mà hét lên

"Vậy tại sao muội lại chấp nhận Triệu Tử Duệ? Cô ta có gì hơn ta? Ta chính là thật tâm đối đãi muội, muội có biết bao nhiêu năm qua ta đã khổ sở đến mức nào không? Tại sai không phải là người nào khác mà lại chính là Triệu Tử Duệ?"

Nhan Tử Linh hiện giờ còn đâu là con người điềm đạm nhã nhặn như trước kia, nàng kêu gào than khóc nức nõ không ngừng

"Sư tỷ..."

Nhan Thi Tình nhìn thấy người đang quy gối ôm mặt mà khóc, nàng thật không nhẫn tâm liền cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy người kia

Liễu Như Yên đứng gần đó đã nghe thấy hết tất cả, nàng khẽ thở dài

(Thì ra cô nương ấy chính là người mà tướng công đã nhắc đến, ta thật không ngờ tới một người ngày thường điềm đạm lạnh lùng như Tử Linh tỷ lại có thể vì tình mà đau lòng khóc to đến như vậy?)

"Tỷ tỷ! Mấy ngày nay tỷ đã đi đến nơi nào tại sao lại không nói với muội một tiếng, tỷ có biết là muội đã rất lo lắng không?"

"Tuyết Nhi! Muội nghe tỷ nói trước đã, tỷ cần muội giúp tỷ một chuyện quan trọng"

Nhan Thi Tình ghé vào tai Nhan Lạc Tuyết nói điều gì đó, Nhan Lạc Tuyết ban đầu chính là kinh hãi thế nhưng sau đó nàng lại gật đầu

"Tỷ tỷ yên tâm! Mọi chuyện cứ để muội lo"

"Được! Đều nhờ cả vào muội"

Sau khi Nhan Lạc Tuyết cho người đi dọ thám thì biết được hôm nay vị Quận Chúa của Thụy Vương sẽ đi đến

Thiên An Tự, cho nên bọn họ đã chờ sẵn ở khu rừng trúc gần đó

"Các ngươi đã nhớ những gì ta đã căn dặn trước hay chưa?"

"Đã rõ thưa trại chủ"

"Tốt"

Từ xa có hai chiếc xe ngựa đang tiến tới càng lúc càng gần, Nhan Lạc Tuyết liền đưa tay lên ra hiệu lệnh, cả bọn gần hai mươi người liền xông ra

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, người bên trong xe ngựa liền bước ra

"Là cô?"



Nhan Lạc Tuyết và Nam Cung Tử Yên cùng đồng thanh

"Cô chính là nữ nhi của Thụy Vương?"

Nam Cung Tử Yên liền hất cầm

"Đúng! Thì sao? Khôn hồn thì mau tránh đường, nếu để bổn quận chúa đây tức giận các người xem như xong đời"

Nhan Lạc Tuyết liền cười to

"Mặc kệ ngươi là quận chúa hay công chúa, ta liền có thể thu phục, huynh đệ! Bắt trói ả ta lại cho ta"

"Khoan đã….."

Yên Vân từ trong xe ngựa vén màn bước ra thản nhiên nói với Nhan Lạc Tuyết

"Ta đây mới chính là Quận Chúa, muốn bắt thì bắt ta"

Nhan Lạc Tuyệt đôi mày khẽ nhíu lại quan sát cả hai

"Đúng a! Ta nhìn vị cô nương này đúng là có khí chất hơn ngươi nga, ngươi cũng thật to gan dám tự nhận bản thân là quận chúa"

Nam Cung Tử Yên liền tức giận hét lên

"Ta đây mới chính là Quận Chúa, cô ta không phải"

Yên Vân lại nói

"Ta mới chính là Quận Chúa, cô ta chỉ là nghĩa nữ"

Nam Cung Tử Yên thầm than

[Muội có thể im lặng được hay không? Muội muốn cả hai đều mất mạng hay sao?)

"Thôi được rồi, ta cũng không làm khó hai ngươi nữa, bắt hết tất cả áp giải trở về sơn trại cho ta"

"Dạ"

Nam Cung Tử Yên dù có võ công khá cao thế nhưng nàng cũng không thể bỏ chạy để lại một mình Yên Vân ở lại nơi này được

(Chỉ đành thuận theo bọn chúng trước đã sau đó lại tìm cách)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.