Mợ đi vào phòng bếp, một lúc sau, Kỷ Hành mới mở miệng hỏi: “Mụ mụ của ngươi mấy năm nay có liên hệ gì với ngươi không?”
Bạch Liễm nhìn vào hoa văn tinh xảo trên người hắn, rũ mắt, chân ngồi trên sofa, thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô hại, chỉ là ngón tay vô thức quấn quanh dải lụa hồng, “Không có.”
Nguyên chủ đã mất liên lạc với mẫu thân được hai năm.
Kỷ Hành gật gật đầu, cúi đầu trầm mặc hút điếu thuốc, không nói gì thêm.
Bạch Liễm ngoan ngoãn ngồi một hồi, thấy không ai chú ý đến mình, bèn dựa lưng vào sofa, có chút lười nhác lấy di động ra xem tin tức.
Bữa trưa rất phong phú, đều là món ăn mà Bạch Liễm thích.
“Học tịch của ngươi chuyển xong chưa?” Trong lúc im lặng, Kỷ Hành mở miệng dò hỏi.
“Đang làm, quá hai ngày là có thể chuyển qua được.”
“Ân, chờ cữu cữu của ngươi trở về, để hắn giúp ngươi liên hệ giáo viên trường trung học Tương Thành.”
Mợ cảm thấy có điều không đúng.
“Học tịch? Học tịch gì?”
“Ta chuyển tới Tương Thành để đi học,” Bạch Liễm chỉ ăn một chút cơm trắng, nàng buông đũa, “Rời khỏi Bạch gia.”
Mợ ngẩn người, “Rời đi là có ý nghĩa gì?”
Bạch Liễm lau khóe miệng bằng một tờ giấy, phong khinh vân đạm: “Ý nghĩa chính là, ta bị đuổi ra, hộ khẩu cũng phải chuyển đi, không thể về nữa.”
“Cái gì?!” Giọng mợ có chút bén nhọn, “Vậy ba ngươi đâu?”
Bạch Liễm nhìn nàng với ánh mắt “Ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-da-bi-duoi-ra-hao-mon/3712197/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.