Thập Nhất không có hứng thú với người nhà Dương nhị thúc. Khi bị hai tiểu hài tử chạy tới chạy lui, còn có Tống Quyên Hoa lớn giọng ồn ào đến đau đầu, nàng dứt khoát đi vào phòng mình, đóng chặt cửa lại đi ngủ.
Nhắm mắt làm ngơ.
Tống trí nhìn cửa phòng bị đóng lại, yên lặng ngồi xuống, hiếm thấy một lần tự dưng cảm thấy không kiên nhẫn với sự ầm ĩ của hai đệ muội.
Dương Thạch Phong tốn hơn nửa canh giờ làm một bàn đồ ăn, người một nhà ngồi vây quanh bên nhau, nhìn đồ ăn phong phú trên bàn mà nuốt nước miếng. Đặc biệt là hai đứa trẻ, đã vội vàng định chộp lấy đồ ăn, may mắn bị Dương Thạch Phong ngăn lại. Nếu Thập Nhất biết ăn đồ đã bị người khác dùng tay chạm vào, khẳng định muốn nổi bão.
Dương Thạch Phong gọi Thập Nhất ra, sau đó lại vào phòng bế Dương gia gia ra đặt ngồi trên ghế, người một nhà tề tịu đông đủ.
Dương nhị thúc lo lắng, “Thạch phong, gia gia cháu có thể ngồi ăn cơm sao? Có thể chịu nổi hay không?”
Dương Thạch Phong tươi cười, cao hứng nói: “Gia có thể, hiện tại gia đều có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, hiệu quả trị liệu của Thập Nhất rất tốt.”
Dương nhị thúc nghe vậy thật cao hứng, liên tục nói lời cảm tạ với Thập Nhất, “Thập Nhất cô nương, ít nhiều đều nhờ ngài, ngài chính là đại ân nhân của nhà chúng ta.”
Dương gia gia hừ một tiếng, “Các ngươi biết Thập Nhất cô nương là đại ân nhân nhà chúng ta thì tốt. Về sau hãy đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484977/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.