Chân của Dương gia gia dưới sự trị liệu của Thập Nhất đã càng ngày càng tốt hơn.
Hơn nửa tháng sau, chân ông đã có thể hơi co lại, Thập Nhất hiện tại chỉ cần mỗi ba ngày châm chân cho ông một lần là được.
Mà lúc này đã tiến vào thời kỳ thu hoạch lúa.
Người trong thôn sôi nổi xuất động, từng nhà bắt đầu xuống đồng gặt lúa.
Dương Thạch Phong cũng không ngoại lệ, hắn cũng trồng vài mẫu lúa nước, cũng dự định đi thu hoạch trở về.
Thập Nhất vốn dĩ đối với cây lúa nước có thể làm ra gạo cảm thấy vô cùng hứng thú. Hiện tại, thấy mọi người đều đi thu hoạch lúa, tự nhiên nàng cũng tính toán đi theo Dương Thạch Phong gặt lúa. Nhưng Dương Thạch Phong không muốn nàng phải xuống đồng làm việc.
Dương Thạch Phong tìm một chiếc mũ rơm cho nàng đội vào, miễn cho ánh mặt trời độc ác thiêu đốt. Chính hắn cũng đội một cái mũ, lại đeo một cái khăn lông ở trên cổ dùng để lau mồ hôi, dùng một cái bình gốm sứ trong nhà đã được rửa sạch sẽ để đựng tràn đầy nước. Sau đó hắn cầm lấy lưỡi hái và bao, tất cả trang bị đã được chuẩn bị đầy đủ.
Trước khi đi ra ngoài, Dương Thạch Phong còn cố ý thay một bộ quần áo cũ đầy vết vá, giặt nhiều đếu trắng bệch, dường như có thể bị rách bất cứ lúc nào, trông giống hệt một người ăn xin. Thập Nhất khó hiểu nhìn chằm chằm vào hắn.
Dương Thạch Phong cười, cùng nàng giải thích, “Gặt lúa là công việc khó khăn, ra nhiều mồ hôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4484978/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.