Chương trước
Chương sau
Mùa đông ở Nhan Quốc từ trước đến giờ luôn dài, mùa hè lại ngắn, hiện giờ chỉ mới qua tháng sáu nhưng đã có mấy phần ý thu.
Buổi sáng Nghiêm ngự y sẽ đến thay thuốc trên vết thương cho Khương Ngưng Túy. Sau khi đưa Nghiêm ngự y trở về, Khương Ngưng Túy liền nghe được tiếng kèn lệnh kinh thiên vang lên bên ngoài, nghe Thanh Hà nói, đây là tiếng trống khi lên núi săn thú. Giống như năm trước, các vương tôn quý tộc của Nhan Quốc cùng Ương Quốc đều tụ hội trên rừng cây trong Nguy Sơn phân thắng thua, dùng số lượng con mồi săn được quyết định người chiến thắng.
Nói đến cuối cùng, Lục Hà liền bĩu môi, không khỏi đáng tiếc nói:
"Đáng tiếc nương nương có thương tích, nếu không chúng ta có thể tự mình đi chiêm ngưỡng rồi nhỉ? Ương Quốc cùng Nhan Quốc thi đấu, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cực phấn khích rồi..."
Thả ống tay áo đã bị cuốn lên xuống, Khương Ngưng Túy khẽ vuốt vết thương trên tay trái, thần sắc nàng khẽ ngưng tụ, hờ hững hỏi:
"Trưởng công chúa cũng đích thân tham gia sao?"
"Đó là đương nhiên!" Lục Hà nói đến đây, không khỏi ưỡn ngực tự hào
"Ai nói trên thế gian chỉ có nam tử mới có thể vũ đạo lộng thương, Trưởng công chúa của chúng ta lại không hề thua kém bọn họ."
Tựa hồ cũng không nhìn ra tâm tư của Khương Ngưng Túy, Lục Hà vô cùng đắc ý nói, nhưng Khương Ngưng Túy lại bất giác trầm mặc.
Sớm phải biết từ trước đến giờ Nhan Y Lam làm việc luôn quyết đoán, cho dù là đối đãi với chính bản thân cũng chưa từng có chút tâm từ thủ nhuyễn, càng đừng nói nàng sẽ tự yêu quý thân thể. Vết thương trên vai mới khỏi chưa bao lâu đã cưỡi ngựa đi săn, cánh tay đó, rốt cuộc nàng có cần hay không?
"Bích Diên đâu?"
Khương Ngưng Túy trầm tư hồi lâu, lại đột nhiên hỏi ra một câu không đầu không đuôi như vậy, Lục Hà sững sốt một chút mới vội vàng trả lời:
"Hồi nương nương, Trưởng công chúa đặc biệt để lại Bích Diên tỷ tỷ, nói là nếu nương nương có bất kỳ phân phó nào chỉ cần thông báo với Bích Diên tỷ tỷ đi làm."
"Nói với Bích Diên, bảo nàng chuẩn bị một chút, qua giờ tý ta sẽ đích thân đến bãi săn."
Hiện giờ chỉ mới vừa qua giờ thìn, cho dù lưu lại thời gian cho Bích Diên an bài cũng không cần mất đến một canh giờ. Nghĩ đến đây, Lục Hà khó hiểu trừng mắt nhìn, hỏi:
"Vậy nương nương, bây giờ chúng ta làm gì?"
"Bây giờ..." Khương Ngưng Túy đến đây, đã đứng dậy vén rèm đi ra doanh trướng.
"Theo ta đến chỗ Trắc phi."
Doanh trướng của Liễu Hoán Tuyết cách chỗ của Khương Ngưng Túy không xa. Vừa đến bên ngoài, đã nhìn thấy thiếp thân thị tỳ Hạ Sanh bên cạnh Liễu Hoán Tuyết vén liêm trướng đi ra, thấy thân ảnh của Khương Ngưng Túy, nàng lập tức vội vã hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Thái tử phi."
"Trắc phi đâu?"
Ha Sanh vội nói:
"Hồi Thái tử phi, Trắc phi đang nghỉ ngơi bên trong."
Khẽ vuốt cằm, Khương Ngưng Túy tiến đến một bước, phát hiện Lục Hà cũng nửa bước không rời theo phía sau, nàng dừng chân phân phó.
"Ngươi ở lại chờ bên ngoài, không được để bất kỳ người nào vào."
Nghĩ đến nương nương nhà mình từ trước đến giờ không có nhiều tới lui với Trắc phi, vì vậy, Lục Hà vắt hết óc cũng nghĩ không thông vì sao Khương Ngưng Túy lại làm ra cử động như vậy, có điều nếu đã là lệnh của chủ tử, mặc dù nàng khó hiểu nhưng cũng sẽ không tiện nhiều lời, chỉ đành phải gật đầu nhận lời.
======
Bên trong doanh trướng đàn hương thoang thoảng, Liễu Hoán Tuyết đứng trước thanh đăng, nhắm mắt nhẹ niết phật châu trong tay, vẻ mặt đầy thành kính cùng chuyên chú, ngay cả khi Khương Ngưng Túy đã đến bên cạnh, nàng cũng không có cảm giác.
Khương Ngưng Túy chưa từng tin thần phật, tự nhiên trong lòng cũng không có cái gọi là tín ngưỡng thần linh, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ kiền tâm tụng kinh của Liễu Hoán Tuyết, cũng bất giác bị cảm nhiễm, đáy lòng nháy mắt có mấy phần kính nể.
"Sao tỷ tỷ lại đến đây?"
Đọc xong kinh văn, Liễu Hoán Tuyết vừa xoay người liền nhìn thấy Khương Ngưng Túy im lặng đứng phía sau. Nàng có chút ngạc nhiên, đặt phật châu trong tay xuống, hành lễ:
"Nếu tỷ tỷ có chuyện, chỉ cần phái người gọi ta đến là được, cần gì tỷ tỷ phải tự mình đến?"
"Không sao." Khương Ngưng Túy xoay người ngồi xuống, bình thản nói:
"Chỉ là đêm qua nghe người khác kể lại một câu chuyện, nghe xong trong lòng hơi có mấy phần vị thán, cho nên muốn đến nói cho Trắc phi cùng nghe."
Liễu Hoán Tuyết nghe vậy, động tác châm trà hơi dừng một chút, sau đó lập tức mỉm cười.
"Vậy sao? Là chuyện gì có thể khiến tỷ tỷ động tình như vậy?"
"Nói chính xác hai người trong câu chuyện này đã quen nhau từ lúc nhỏ trong hí lâu. Khi đó một người là thiên kim của Thái Úy, một người lại chỉ là hí linh vẫn đang học khúc trong lâu. Bởi vì tuổi trẻ tùy hứng, thiên kim Thái úy liền chọn trúng hí linh, cầu khẩn phụ thân của mình chuộc nàng, từ đó để nàng đi theo bên người mình, xem như là một người bạn cùng tuổi. Đáng tiếc, Thái úy lại không nghĩ như vậy, Thái úy nhìn trúng hí linh nhiều năm học khúc, xương cốt thanh kỳ, thân thủ cực giỏi, cho nên sau khi mua nàng cũng không để nàng ở bên người như nữ nhi của hắn mông muốn, mà lại an trí nàng trong Vũ Hành, coi nàng như một con cờ quan trọng của hắn, tương lai sau này có thể sử dụng."
Ly trà đột nhiên ngã đổ trên bàn, nước trà tràn lan thấm ước làn váy của Liễu Hoán Tuyết, nhưng nàng dường như không cảm thấy, chỉ bừng tỉnh nhìn sang Khương Ngưng Túy, thần tình trong mắt không rõ là chấn kinh hay hoảng loạn.
"Sao tỷ tỷ lại biết những chuyện này? Chẳng lẽ...chẳng lẽ...?"
Thật ra câu trả lời đã rõ ràng đến mức không cần phải nói ra, trừ Trì Úy, trên đời này còn ai có thể nói cho Khương Ngưng Túy những lời này đây. Nhưng Liễu Hoán Tuyết cũng không dám tin tưởng, cũng không dám nghĩ sâu. Nếu thật là Trì Úy, vậy hiện giờ nàng ấy đang ở đâu? Vì sao rõ ràng đã gặp Khương Ngưng Túy nhưng lại không chịu đến gặp nàng?
Sự bối rối của Liễu Hoán Tuyết hoàn toàn rơi vào mắt Khương Ngưng Túy, nhưng nàng chỉ cúi đầu thay Liễu Hoán Tuyết nhặt lại ly trà, thanh âm lãnh mạc bình tĩnh giờ khắc này gần như trở nên tàn nhẫn.
"Nhưng ngươi có biết, năm đó vụ án của Liên phi đúng thật là oan tình hậu cung, mẫu hậu luôn luôn nhớ đến hậu nhân của hoàng thất lưu lạc ở nhân gian, cho nên từ ngày Liên phi phó thác Trì Úy cho thân tính bí mật đưa ra ngoài cung, mẫu hậu luôn phái ngươi âm thầm lưu ý tung tích của Trì Úy. Nếu không phải lần tương ngộ kia của ngươi cùng Trì Úy, mẫu hậu khi đó đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ tùy ý an bài một lý do để đón Trì Úy về cung."
Tất cả những chuyện sau đó đã không cần nói rõ. Bởi vì một lần hứng khởi của Liễu Hoán Tuyết để phụ thân mình chuộc Trì Úy ra, nếu người đã vào Thái Úy phủ, vậy Ninh hoàng hậu cho dù có lòng đi nữa cũng không cách nào trực tiếp mở miệng hướng Thái Úy đòi người. Chuyện này liên quan quá nhiều, mà nguyên do bên trong lại không cách nào nói rõ với người ngoài, cho nên Ninh hoàng hậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Úy chuộc đi Trì Úy. Hữu tâm vô lực.
Nếu như không có Liễu Hoán Tuyết, Trì Úy đã sớm về cung, hưởng hết vinh hoa phú quý mà nàng ấy nên có, chứ không phải là bồi bên cạnh nàng, làm một bóng ảnh lãnh huyết vô tình tay nhiễm máu tươi.
"Ta biết, nàng hận ta." Nước trà bị đổ ra lúc nãy đã sớm tràn lan đến nửa bên váy của Liễu Hoán Tuyết, nhưng nàng lại quên lau đi, chỉ tê liệt ngồi trên sàn tháp, thần sắc thê ai. Chân tướng đến trễ nhiều năm cường liệt đâm đau lòng Liễu Hoán Tuyết, rõ ràng muốn cười tự giễu bản thân,nhưng cuối cùng lại chỉ hóa thành hai hàng ướt ý trượt khỏi hốc mắt.
"Hôm nay nghĩ đến, đời này của ta thật sự đã sai vô cùng, mỗi bước ta đi, tựa hồ đều chưa từng đúng."
Bất kể là năm đó còn trẻ vô tri hay là ủy khất cầu toàn sau này, nghĩ đến, cả đời này của nàng chưa bao giờ chân chính sống vì mình.
"Cuối cùng, ta cũng hỏi nàng, rốt cuộc có hận ngươi hay không." Liếc thấy ánh mắt Liễu Hoán Tuyết khi nghe xong lời này liền nhìn sang, Khương Ngưng Túy chỉ cười một tiếng.
"Nàng nói, hận cũng được, không hận cũng được, nàng chỉ biết là, giữa ngươi cùng nàng, đã định trước phải dây dưa cả đời."
Sợi dây đàn căng chặt trong lòng đột nhiên liền gãy, Liễu Hoán Tuyết ngây người, không biết qua bao lâu, nàng mới thấp giọng khóc lên, nước mắt như châu rơi, từng giọt từng giọt nhiễm nền đất. Nàng đưa tay che mặt, đã không còn một Liễu Hoán Tuyết khéo xử sự bát diện linh lung khi xưa, lúc này nàng giống như một hài đồng, thất thanh khóc.
Mà trong những giọt lệ này cũng không phải chỉ có bi thương, càng nhiều hơn chính la vui sướng cùng cảm động.
Dây dưa cả đời, những lời này giống như câu tỏ tình giản dị nhất thế gian.
Mà trên thế giới này lại có bao người, có thể làm được sơ tâm bất phụ, dùng cả một đời để hứa hẹn cho một người.
Tầm mắt đột nhiên rơi vào chuỗi phật châu mà Liễu Hoán Tuyết đặt trên bàn, Khương Ngưng Túy ngưng thần, sau đó đứng dậy đi đến, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên một trăm lẻ tám viên châu bóng loáng. Khương Ngưng Túy khẽ mỉm cười, mi mắt giãn ra, diện dung lạnh nhạt nháy mắt giống như hoa đào sau mưa, nhu nhuyễn mềm mại.
"Ý nghĩa của niệm phật là tâm vô tạp niệm, đáng tiếc chúng ta thân ở phàm trần, tâm hệ phàm nhân, nhất định phải trăn trở giữa hồng trần tình ái, không bỏ được, không nhìn thấu."
Khương Ngưng Túy nói đến đây, liền xoay người đi ra ngoài trướng, nàng vừa dời bước chân liền bị Liễu Hoán Tuyết gọi lại:
"Tỷ tỷ..." Quay đầu lại, Khương Ngưng Túy nhìn thấy Liễu hoán Tuyết đang dùng một đôi tròng mắt ướt lệ nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
"Nàng sẽ đến."
Một cái liếc mắt đã nhìn thấu thần tình của Liễu Hoán Tuyết, Khương Ngưng Túy nói:
"Ta đã đáp ứng nàng thì sẽ không nuốt lời."
====
Ra ngoài doanh trướng, ánh mặt trời rực rỡ rơi vào trên sườn mặt Khương Ngưng Túy, vầng sáng bất ngờ khiến Khương Ngưng Túy bất giác có chút hoảng hốt, nàng hơi híp mắt, nghe được bên người có tiếng gọi mình.
"Nương nương, nương nương." Rốt cuộc cũng phát hiện thân ảnh của Khương Ngưng Túy, Lục Hà vội vàng tiến đến.
"Bích Diên tỷ tỷ thu xếp xong hết thảy,chỉ chờ nương nương lên đường."
"Ân.'
Khương Ngưng Túy gật đầu, xoay người đi đến chỗ đại quân ngoài doanh trướng, lại nghe thấy một nhóm tiếng vó ngựa ầm ầm mà về. Khương Ngưng Túy thuận theo thanh âm ngẩng đầu nhìn lên, thấy đội ngũ của hai nước Ương Nhan đi Nguy Sơn không biết vì nguyên do gì đã rối rít trở về doanh trướng.
Hành động không tầm thường này đưa đến một trận xôn xao không nhỏ, chỉ thấy đám người Nhan Linh Qua rối rít từ trong trướng của mình đi ra, dùng ánh mắt bất an quan sát tình huống bất ngờ xảy ra trước mắt.
Lúc này, Khương Ngưng Túy cũng ngửi được khí tức bất ổn mơ hồ, nàng đang nhanh chóng tìm được thân ảnh Nhan Y Lam trong đội ngủ, tầm mắt dừng trên thân người nàng ấy hồi lâu, thấy người nọ vẫn an an ổn ổn ngồi trên lưng ngựa, lúc này nàng mới dời đi ánh mắt.
"Người đâu!"
Ngay lúc mọi người đang suy đoán vì sao quân chủ hai nước đi Nguy Sơn săn thú lại đột nhiên hủy bỏ hành trình, chỉ nghe Bắc Ương Vương đã lạnh lùng hạ lệnh:
"Truyền lệnh của cô vương, lập tức phong tỏa lối ra duy nhất của Nguy Sơn, bí mật hộ tống gia quyến thê thiếp của hai nước nhanh chóng trở về hoàng cung Đại Nhan trước. Còn về cô vương cùng Trưởng công chúa và các vương thất đại thần..."Bắc Ương Vương nói đến đây, đôi mắt thâm thúy khẽ nhíu, thanh âm càng trở nên trầm thấp âm lãnh.
"Tạm thời ở lại trên Nguy Sơn."
Chỉ trong mấy câu nói ngắn ngủi, tựa hồ ẩn giấu ẩn tình mãnh liệt, lòng Khương Ngưng Túy chợt trầm xuống, có lẽ nhất định đã xảy ra đại sự gì đó, nếu không sao có thể khiến Bắc Ương Vương thận trọng như vậy.
Khương Ngưng Túy cũng không để tâm đến những thanh âm thì thầm bất an truyền vào tai, nàng thấy Nhan Y Lam hai chân thúc bụng ngựa một cái, Truy Trần liền chậm rãi đi đến phương hướng của nàng. Nàng ngẩng đầu lên, rất muốn biết dưới tình huống nguy cấp hiện tại, Nhan Y Lam sẽ có biểu tình thế nào, đáng tiếc nàng ấy nghịch sáng mà đến, Khương Ngưng Túy cái gì cũng không nhìn rõ.
"Không cần phải lo lắng."
Đến bên cạnh Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam xu ngựa đến trước mặt nàng, gió nhẹ nhàn nhạt lướt đến, mang theo câu trấn an nhu nhuyễn kia, cực kỳ ôn thiển rơi vào tai Khương Ngưng Túy.
"Mang Trưởng công chúa cứng như vậy, làm sao còn cần ta lo lắng?"
Lời của Khương Ngưng Túy không chúy lưu đường sống, ngay cả thần tình trên mặt cũng không có một tia thư thái, nhưng chỉ có bản thân nàng biết, ngay lúc nói xong câu này đột nhiên lại sinh ra lo lắng.
"Nga?" Nhan Y Lam khẽ cười, nhìn gương mặt không chút sơ hở của Khương Ngưng Túy, ý cười lại như thật như giả.
"Vậy...." Lục Hà tự nhiên không hiểu rõ hai người đang đánh thái cực, chỉ là khốn hoặc gãi đầu, hỏi:
"Nương nương, nếu cuộc săn đã hủy bỏ, vậy chúng ta có còn lên Nguy Sơn nữa không?"
Không ngờ lời này vừa thốt ra, Lục Hà lập tức nhận được tầm mắt lạnh băng của Khương Ngưng Túy. Mặc dù không rõ rốt cuộc bản thân đã nói sai cái gì, nhưng nhận thấy tầm mắt cảnh cáo của Khương Ngưng Túy, nàng vội vàng che miệng, sợ đến ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ánh mắt lạnh lùng của Khương Ngưng Túy tựa như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, dưới bầu không khí tĩnh mịch như vậy, đột nhiên nghe được tiếng cười không sợ chết của Nhan Y Lam, ý cười rõ ràng lộ ra mấy phần vui thích, âm sắc luôn yêu nhiêu chỉ vì mạt ý cười này mà càng trở nên cực kỳ dễ nghe.
Trong lòng đang âm thầm trách cứ Lục Hà nhiều lời, Khương Ngưng Túy theo thanh âm xoay đầu lại, nhìn thấy mi nhãn kia một mảnh ôn nhu vui mừng, tiếu ý trên mặt giống như ba nghìn đóa hoa đào sau mưa, đẹp đến không ai có thể bì kịp.
Hô hấp của Khương Ngưng Túy ngưng trệ, nháy mắt hoảng thần, nàng hận không thể che đi gương mặt yêu dã quá đáng trước mắt, có lẽ chỉ có như vậy, lòng nàng mới có thể không hiện lên khó chịu bất an như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.