Chương trước
Chương sau
Editor: Ngưng_chưa_18
====
"Lục Hà, hồi doanh trướng."
Tiếng cười của Nhan Y Lam vĩnh viễn luôn là mị hoặc như vậy, nay nghe vào tai Khương Ngưng Tuý lại làm cho nàng không được tự nhiên, ai bảo tâm tư của mình lại bị tỳ nữ nói tuột ra hết. Khương Ngưng Tuý chỉ có thể vờ như không thấy ý cười của Nhan Y Lam, hồi đầu lạnh lùng gọi Lục Hà.
"...A, Vâng!"
Thấy Khương Ngưng Tuý xoay người muốn đi, Lục Hà lúc này cũng không dám ngỗ nghịch nữa, chỉ có thể vội vàng lên tiếng trả lời, bước nhanh đi tới. Không ngờ Khương Ngưng Tuý mới đi được vài bước, thình lình bên tai nghe được tiếng vó ngựa thanh thuý, giương mắt đã thấy Nhan Y Lam cưỡi Truy Trần đến, chắn ở trước mắt nàng.
"Ta không sao." Nhan Y Lam không biết đã thu liễm ý cười từ lúc nào. Nàng hơi hơi cúi người, thanh âm tốt đẹp tựa như ánh nắng ôn nhuyễn nhất núi rừng, chậm rãi nở rộ trong lòng Khương Ngưng Túy.
"Ta cũng sẽ không để ngươi có việc gì. Cho nên, không cần lo lắng."
Ngữ khí thấp mi nhuyễn ngữ như vậy của Nhan Y Lam, nghe vào tai Khương Ngưng Tuý đều đau đớn triền miên hơn bất cứ khi nào. Khương Ngưng Tuý bất giác nghiêng đầu, tránh đi khuôn mặt đang cúi của Nhan Y Lam một chút, nàng hoà hoãn rung động trong lòng, thanh âm lạnh lùng nói:
"Người như Trưởng công chúa, đích xác là không cần ta lo lắng.".
Khụ khụ.
Bị Khương Ngưng Tuý không nể mặt mà nói ra lời này, Nhan Y Lam cười khẽ đến rung cả ngực, bất đắc dĩ mà sủng nịch.
"Ngươi a..."
"Hoàng tỷ." Nhan Quân Nghiêu từ sau đã đuổi ngựa tới, hắn nhìn Nhan Y Lam, lại nhìn nhìn Khương Ngưng Tuý đang đứng bên dưới, nói:
"Các đại thần dựa theo phân phó, đều đã chờ sẵn ở chủ trướng."
Ý cười trên mặt Nhan Y Lam chợt tắt.
"Để cho bọn họ chờ một lát."
Nói xong, Nhan Y Lam cúi đầu lại liếc nhìn Khương Ngưng Tuý, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại nghiêng đầu ra lệnh cho Lục Hà bên kia:
"Nguy Sơn xảy ra chút biến cố, ngươi phải đưa Thái tử phi bình an hồi trướng, không thể chậm trễ."
"Nô tỳ hiểu được." Theo phương hướng Nhan Y Lam rời đi mà hành lễ, Lục Hà nói xong, lại đứng dậy dìu Khương Ngưng Tuý:
"Nương nương, chúng ta đi thôi."
Khương Ngưng Tuý vẫn yên lặng nhìn bóng dáng Nhan Y Lam cưỡi ngựa đi xa, cũng không biết có phải do không khí tĩnh mịch báo hiệu mưa gió sắp đến hay không, giữa trưa rõ ràng vẫn còn mặt trời chói lọi, đảo mắt liền thay đổi, mây đen dày đặc, nghìn nghịt kéo đến trên đỉnh đầu, làm cho nàng cảm thấy bầu không khí quá nặng nề.
====
Khương Ngưng Tuý đứng ở bên ngoài doanh trướng của mình, nhìn nhóm gia quyến của Ương Nhan hai nước đều thay nhau lên xe ngựa, Bích Diên đứng ở một bên phân phó chuẩn bị, chỉ huy xe ngựa lục tục chạy xuống núi.
Mà sau một màn vội vàng vừa rồi, Nhan Y Lam cùng Bắc Ương Vương đang định thảo luận chính sự cùng các đại thần, cũng không biết đến tột cùng là xảy ra đại sự nghiêm trọng gì.
"Nương nương.".
Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, thấy Thanh Phù đã từ chỗ Bích Diên trở về, cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng nói:
"Thật sự là có đại sự xảy ra." Nói xong, Thanh Phù nhìn bốn phía chung quanh, không thấy ai mới tiếp tục nói:
"Nô tỳ vừa mới hỏi thăm qua, nghe nói là đoàn người Bắc Ương vương vừa chuẩn bị đi Nguy Sơn trước, thì lập tức nhận được tin tức của binh lính, nghe nói là Kì Nguyệt công chúa không thấy đâu!"
Không thấy Kì Nguyệt ư?
Khương Ngưng Tuý đã tưởng tượng rất nhiều khả năng, nhưng cũng không ngờ tới tin tức này, không phải nói Kì Nguyệt đã vào doanh trướng của Nhan Y Lam ư? Nếu thật sự có kẻ cố ý bắt Kì Nguyệt đi, như vậy người đứng mũi chịu sào, gánh mọi hoài nghi cùng chỉ trích nhất định sẽ là Nhan Y Lam. Chuyện này thực sự kỳ lạ, tựa như mục đích không phải nhắm tới Bắc Ương Vương, mà càng như chĩa về phía Nhan Y Lam.
"Nô tỳ còn nghe nói......" Thanh Phù dừng một chút, sắc mặt có chút do dự, cuối cùng thấp giọng nói:
"Đoàn người của Trưởng công chúa ở giữa sườn núi, phát hiện dấu vết nhóm lửa, nhìn đống củi lửa còn rất mới, vẫn còn ẩm, chắc hẳn thời gian chặt củi gỗ chưa quá một tháng."
Nguy Sơn này là nơi săn bắn của hoàng gia, lên núi xuống núi cũng chỉ có một đường để đi, hơn nữa hàng năm có lính gác, thường dân xung quanh không có khả năng là không biết, nếu đã biết rồi, còn có ai dám ngang nhiên xông vào khu vực cấm của hoàng gia này đây? Dân chúng chắc hẳn không dám, binh lính bình thường cũng hoạt động ở dưới chân núi, ai lại đi vào sườn núi mà nhóm lửa chứ?
Sợ là thật sự đã có kẻ bí mật ẩn vào Nguy Sơn, hơn nữa vẫn trốn trong núi, chỉ chờ hội săn bắn của hoàng gia tới. Về phần mục đích để làm gì, là vì Kì Nguyệt hay vì gì khác, thì không biết.
Nghĩ như vậy, Khương Ngưng Tuý bỗng rùng mình, hay là... Người nọ là Trì Uý?
Nếu chuyện mang Liễu Hoán Tuyết đi là Nhan Y Lam ngầm cho phép, như vậy Trì Uý thuận lợi ẩn mình trong Nguy Sơn, cũng nhất định phải nhận được giúp đỡ cùng ám chỉ của Nhan Y Lam. Nếu đã như vậy, nàng không có lý do gì uổng phí tinh lực chờ trên núi, huống hồ, rừng cây nơi sườn núi hàng năm đều có dã thú, nàng sẽ không mạo hiểm như vậy. Còn nữa, nếu quả nhiên nàng lưu lại dấu vết, như vậy chuyện bắt đi Kì Nguyệt này, lại nên giải thích như thế nào đây?
"Nương nương, nương nương?" Thanh Phù thử gọi hai tiếng, đợi Khương Ngưng Tuý hoàn hồn nhìn về phía nàng mới tiếp tục nói:
"Tuy nói nương nương là hoàng thân quốc thích, lại là gia quyến, theo lý phải xuống núi. Nhưng nương nương dù sao cũng là Thái tử phi, thân phận đặc thù, cho nên Bích Diên tỷ tỷ đặc biệt bảo nô tỳ đến hỏi nương nương một chút, nương nương muốn xuống núi hay là...?"
Khương Ngưng Túy khẽ nhướng mày, mỉm cười, nói:
"Không cần xuống núi."
Lần này, Khương Ngưng Túy xem như đã toàn toàn suy nghĩ cẩn thận.
Đầu tiên là tương kế tựu kế lừa gạt Bắc Ương Vương không biết chuyện gì, đem Kì Nguyệt lưu tại doanh trướng chính mình, tiếp theo lại xuất diệu kế điệu hổ ly sơn, làm cho mọi người không có nhiệm vụ đều xuống núi hồi cung, nếu không có gì sai sót, Khương Ngưng Túy nghĩ, tiếp đó Nhan Y Lam có lẽ sẽ còn diễn xuất một tiết mục giương đông kích tây, lừa gạt mọi người, dùng Liễu Hoán Tuyết đổi lấy Kì Nguyệt trong tay Trì Úy.
Cho dù mọi người trong cung Đại Nhan đều biết Trì Uý, nhưng đáng tiếc Kì Nguyệt lại không biết, cho nên lần này Nhan Y Lam đã cùng Trì Uý liên thủ tung ra tiết mục này, cho dù về sau Kì Nguyệt bình yên vô sự trở lại doanh trướng, nàng cũng không thể cung cấp manh mối hữu dụng gì.
Chỉ là không biết, người khôn khéo cơ trí như Bắc Ương vương, đợi cho ngày sau Kì Nguyệt trở về, hết đi lo lắng, lại biết hết thảy đều là trò đùa bỡn của Nhan Y Lam, tới lúc đó, hắn sẽ có biểu tình như thế nào.
"Nhưng mà...." Thanh Phù vẫn lo lắng, thấp giọng nói:
"Nương nương, có lẽ ngọn núi này không yên ổn đâu!"
Không để ý tới sự lo lắng của Thanh Phù, Khương Ngưng Tuý vân đạm phong kinh cười cười, xoay người hướng phía sau doanh trướng đi đến.
Có thích khách hay không thì Khương Ngưng Tuý không biết, nàng chỉ muốn tận mắt xem Nhan Y Lam đến tột cùng còn có thể ngoạn ra tiết mục gì?
Khương Ngưng Tuý khẽ rũ mắt cười, gương mặt thanh lãnh tựa như hoa mai giữa trời đông giá rét.
"Ta muốn nhìn xem, ngọn núi này còn có thể nhảy ra bao nhiêu dã thú đây."
Ban đêm, Khương Ngưng Tuý dùng xong bữa tối, nàng xốc lên liêm trướng nhìn ra sắc trời bên ngoài, đại khái đánh giá canh giờ, nàng hỏi Thanh Phù vẫn đứng bên cạnh:
"Trưởng công chúa nay ở đâu?"
"Bẩm nương nương, nghe nói các đại thần thảo luận chính sự đến giờ ngọ đều đã rời khỏi, Trưởng công chúa hẳn là một mình ở lại đại trướng."
Khương Ngưng Tuý trầm tư một lát, nàng nghiêng đầu nhìn ngọn đèn hôn ám trên bàn, vẻ mặt mơ hồ, sau một lúc lâu mới đứng dậy nói:
"Ta muốn đi ra ngoài một chút, ngươi không cần đi theo ta."
"Chuyện này...."
Trên núi đang không yên ổn, cho nên nghe thấy Khương Ngưng Tuý muốn một mình ra ngoài, Thanh Phù tự nhiên là vô cùng lo lắng, nàng vội vàng tiến lên vài bước muốn đi theo, lại bị ánh mắt Khương Ngưng Tuý ngăn chặn, chỉ có thể lòng đầy sầu lo nhìn Thái tử phi xoay người rời đi.
Nguy Sơn giờ đây thực im lặng, bên ngoài từng doanh trướng đều có ánh đuốc chiếu sáng, Khương Ngưng Tuý một đường yên lặng đi tới, phát hiện số lượng binh lính gác phía ngoài mỗi doanh trướng lại càng nhiều hơn, cơ hồ muốn đem cả toà Nguy Sơn vây chật như nêm cối, nghĩ như thế, Khương Ngưng Tuý nhớ tới sự vội vàng của Trì Uý hôm qua, bất giác có chút bất an.
Tiếng ve không dứt trên đỉnh núi tĩnh lặng, Khương Ngưng Túy cơ hồ là bị gió đêm cứ thế đẩy đi, thẳng đến khi thấy ánh sáng lửa trại ngày càng phóng đại, nàng mới ngẩng đầu lên, đại trướng của Nhan Y lam đã tràn đầy tầm mắt nàng.
"Nô tỳ bái kiến thái tử phi.".
Bích Diên đang canh giữ phía ngoài trướng nhìn thấy thân ảnh của Khương Ngưng Túy, hiển nhiên là không có nửa điểm đề phòng với sự xuất hiện của nàng. Cho nên trên mặt Bích Diên không khỏi toát ra một tia kinh ngạc, nàng bước nhanh đến nghênh đón, hành lễ nói:
"Sao Thái tử phi lại tự mình đến đây?"
Câu hỏi của Bích Diên rất nhã nhạn, lòng Khương Ngưng Tuý không khỏi có chút không được tự nhiên, nàng chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng nói:
"Ta có việc quan trọng muốn một mình bàn thảo với Trưởng công chúa."
Nhìn thấy biểu hiện thoáng chần chừ của Bích Diên, Khương Ngưng Tuý cũng không để ý, lướt qua Bích Diên trực tiếp đi vào bên trong, không ngờ chân vừa động, Bích Diên cũng đi theo, nàng vội vàng lui về sau vài bước, chặn trước mặt Khương Ngưng Tuý. Tựa hồ biết được sự thất lễ của mình, nàng vội vàng hành lễ một cái, nói:
"Bắc Ương vương đang ở nội trướng cùng điện hạ bàn luận nghị sự, Thái tử phi có cần nô tỳ tiến vào đến thông truyền một tiếng không?"
Bắc Ương vương sao?
Không phải nói các đại thần thảo luận chính sự đều đã rời đi hết rồi sao? Nếu đã như vậy, còn có đại sự gì đáng giá cho hai người cùng trắng đêm thương nghị đây?
Chắc hẳn, nghị sự trong lời Bích Diên, rốt cuộc chỉ là tìm cái cớ uyển chuyển mà thôi.
Trong lòng tựa hồ ẩn ẩn đau, từ doanh trướng của chính mình đi đến đại trướng của Nhan Y Lam cũng không tính là xa, nhưng là mỗi bước đi tới, tiếng lòng theo khoảng cách chậm rãi thu lại mà càng ngày càng siết chặt. Nếu không phải có vạn lý do bất đắc dĩ muốn đích thân gặp Nhan Y Lam một lần, sợ là Khương Ngưng Túy như thế nào cũng sẽ không bước ra này bước đầu tiên này. Rõ ràng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ lý do, nhưng khi thật sự đến bên ngoài đại trướng của Nhan Y Lam, lại giống như cái gì cũng không nhớ, thứ duy nhất nhớ rõ, đó là muốn gặp nàng một lần.
Dùng lý do hoàn mỹ để hóa trang cũng được, chung quy cũng chỉ là muốn được thấy nàng. Chỉ là hiện nay xem ra, đều là chính mình lo sợ không đâu.
"Không cần."
Khương Ngưng Túy nghĩ, lạnh lùng rũ mắt, nàng xoay người, khẽ khép lại ống tay áo rộng lớn rời đi.
Mắt thấy Khương Ngưng Tuý rời khỏi, Bích Diên há miệng muốn lưu nàng lại, nhưng rốt cuộc không thể gọi ra tiếng. Nàng yên lặng nhìn chăm chú thân ảnh rời đi của Khương Ngưng Tuý, lại không khỏi hồi đầu im lặng nhìn đại trướng, bất giác thở dài một hơi.
Cũng không biết việc này rốt cuộc có tính là việc tốt thường gian nan hay không, tối nay Thái tử phi rời đi, sợ là chuyện của nàng ấy cùng điện hạ về sau khó mà cứu vãn.
Đi ra đại trướng, Khương Ngưng Túy đứng dưới nơi ánh sáng tương giao, lửa trại nhiễm cả thân người nàng một mảnh chói lóa. Đương lúc thất thần, đã thấy một người chậm rãi đi tới trước mắt, mà trên mặt người đó cũng mang theo một chút trầm mặc tương tự Khương Ngưng Tuý.
"Ngưng Nhi?".
Nhan Linh Qua lúc này hiển nhiên cũng đã phát hiện thân ảnh của Khương Ngưng Túy, nàng dừng cước bộ, chút phiền muộn trong nháy mắt cũng biến mất, đôi con ngươi nhu tình như nước lẳng lặng nhìn nàng, dần dần nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.