Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc thanh âm của Nhan Y Lam vang lên bên ngoài lều, hô hấp của Khương Ngưng Túy cùng dừng lại theo.
Tầm mắt nhanh chóng lướt qua Trì Úy trước người, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn đường nét của Nhan Y Lam ánh lên doanh trướng, đối mặt với hai người không mời mà đến này, nhất thời nàng lại không tìm được bất kỳ phương pháp lưỡng toàn nào.
Nếu để Nhan Y Lam biết được Trì Úy không chỉ có tự ý xông vào vùng săn bắn cấm địa, còn nấp trong doanh trướng của nàng, vậy thì kết quả sẽ thế nào, ai cũng không thể nói rõ.
Cảm giác được thân ảnh của Trì Úy lay động, dường như có động tác, Khương Ngưng Túy vội vàng kéo lấy cổ tay của Trì Úy, lạnh lùng lắc đầu một cái, dùng ánh mắt tỏ ý Trì Úy chớ lên tiếng.
Có lẽ vì từ nhỏ đã tập võ, lỗ tai của Nhan Y Lam rất thính, tầm mắt vào ban đêm cũng rõ hơn so với thường nhân, cho nên Khương Ngưng Túy kéo Trì Úy đi đến bên cạnh giường đẩy một cái, vừa thấp giọng nói:
"Ta đã ngủ rồi."
Nghe được Khương Ngưng Túy lại lần nữa ngăn nàng ở ngoài cửa, tươi sống ăn bế môn canh, lòng Nhan Y Lam không nói rõ là tức giận nhiều hơn hay là bất đắc dĩ nhiều hơn. Nghĩ đến, nàng đường đường là Trưởng công chúa của Đại Nhan, luôn là trên vạn người, đáng tiếc hết lần này đến lần khác đều thất bại trước Khương Ngưng Túy.
Xoay người tựa vào doanh trướng, Nhan Y Lam yên lặng chốc lát, buồn cười nói:
"Ngươi quả thật đã ngủ sao?"
Mặc dù từ trước đến giờ Nhan Y Lam luôn là một kẻ ngoài miệng không đúng đắn, khắp nơi trêu đùa Khương Ngưng Túy, nhưng cũng không đại biểu nàng là một người nhiều chuyện. Vì vậy, nghe được Nhan Y Lam lập lại câu hỏi, Khương Ngưng Túy không khỏi ngây người, nàng nghiêng đầu nhìn Trì Úy một cái, chậm rãi thở ra úc khí trong ngực.
"Ân."
"Nga, vậy sao?" Nhan Y Lam mạn bất kinh tâm trả lời, nàng lẳng lặng nghe tiếng ve xung quanh, phượng mâu hơi nhíu lại, nhìn những ngôi sao trên bầu trời bao la, ngữ khí lười biếng vạch trần.
"Ngưng Túy, ta cho là ngươi sẽ không nói dối."
Bị người một lời vạch trần tâm sự, cảm thụ cũng không khá hơn bao nhiêu, huống chi thanh âm của Nhan Y Lam mặc dù qua loa bình thường, nhưng khí thế trong đó lại khiến nàng không thể trốn tránh. Trầm mặc nhìn Trì Úy theo như căn dặn của nàng mà không lên tiếng, lại nghĩ đến lời vừa rồi của Nhan Y Lam, trái tim Khương Ngưng Túy căng thẳng, đáng tiếc hiện giờ tên đã vào cung, hết thảy cũng không thể tự chủ, cũng không cho phép nàng đổi lời đổi ý.
Lúc Nhan Y Lam nói lời này, thật ra đã tận lực chừa lại thời gian cho Khương Ngưng Túy, bất kể là giải thích hay thẳng thắn, nàng đều cho đầy đủ thời gian để Khương Ngưng Túy suy tính lựa chọn, chỉ là kết quả thường sẽ không như ý nguyện của người. Khương Ngưng Túy rõ ràng có vô vàn phương thức để lựa chọn, nhưng nàng lại chọn cách im lặng.
Im lặng tức là ngầm thừa nhận.
Không thể không nói, Khương Ngưng Túy luôn có biện pháp khiến lòng nàng không vui.
Cũng đúng.
Nhan Y Lam nghĩ đến đây, tịch mịch cười tự giễu, khóe môi hơi câu lên liền có thể ngưng đọng thành một độ cong dị thường yêu dã, chỉ là trong nụ cười này lại không có bao nhiêu vui thích.
Nếu từ đầu nàng cũng chưa từng thẳng thắn với Khương Ngưng Túy, vậy thì hiện tại, nàng có tư cách gì hi vọng xa với Khương Ngưng Túy sẽ đối với nàng không chút giữ lại chứ?
"Nghe Nghiêm ngự y nói vết thương của ngươi đã không còn đáng ngại." Tất cả khổ sở trong lòng đều hóa thành ý cười, Nhan Y Lam nói:
"Ta bất quá là đến xem ngươi một chút."
Khương Ngưng Túy tình nguyện Nhan Y Lam tiếp tục dùng lời lẽ sắc bén vạch trần lời nói dối của nàng, cũng vẫn tốt hơn việc giờ khắc này nàng ấy thỏa hiệp dùng ngữ khí ôn thiển dung túng, khiến cho trái tim Khương Ngưng Túy giống như bị cắt ra một đạo vết rách, gào thét chiếm cứ hết thảy, lưu lại một mảnh vết thương đầm đìa máu tươi.
Nghĩ đến đây, thanh âm của Khương Ngưng Túy chưa bao giờ mềm nhẹ như thế.
"Ta không sao."
"Tốt."
Nghe được ý tứ không kiên nhẫn của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam khó khăn đáp một tiếng, nàng tựa thân người vào cạnh doanh trướng, xoay người ngắm nhìn liêm trướng đã bị kéo chặt lên, sau đó quay người rời đi.
Người như Khương Ngưng Túy, không cần nhuyễn ngôn tế ngữ xoa dịu. Thứ nàng cần chính là không gian cùng thời gian, nếu cho nàng một khoảng cách thoải mái, vậy thì tất cả vấn đề nàng đều tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt. Nhưng nếu cứ khăng khăng ép sát không tha, vậy thì lại giống như cường ngạnh xé mở nụ hoa, sớm sẽ đón nhận suy bại khô héo.
Nhưng may là, Nhan Y Lam có đủ kiên nhẫn cùng thời gian, từ trước đến giờ cũng không phải là một người gấp gáp. Nàng đang chờ, chờ Khương Ngưng Túy tự mình nghĩ thông. Đến khi đó, rốt cuộc nàng là chân tình hay giả ý, Khương Ngưng Túy tự nhiên sẽ có câu trả lời.
Đạp ánh trăng chậm rãi trở về, ngân huy bàn bạc bao phủ lấy thân thể cùng gương mặt của Nhan Y Lam, tản ra ánh quang lập lòe. Nàng đi được vài bước, đột nhiên lại ngừng lại, nghiêng đầu nhìn doanh trướng của Khương Ngưng Túy.
"Binh lính canh giữ mỗi hai canh giờ sẽ đổi một lần, mỗi lần có khoảng trống một nén nhang." Nhan Y Lam nói đến đây, hơi trầm ngâm chốc lát, lại tiếp lời.
"Còn nữa, trên cổ tay nàng có vết thương, đừng lại chuốc say nàng."
Nếu nói ban đầu nghe được lời của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy vẫn còn chưa rõ ràng thì câu nói cuối này khiến nàng đột nhiên hiểu ra. Lời này của Nhan Y Lam căn bản không phải dùng để căn dặn nàng, mà là nói cho Trì Úy nghe. Từ đầu nàng ấy đã biết, Trì Úy đang nấp trong doanh trướng của nàng, nhưng nàng ấy lại chưa từng vạch trần, cũng chưa từng nói rõ, bất quá chỉ là đang đợi Khương Ngưng Túy thẳng thắn.
Sự tỉnh ngộ này khiến lòng Khương Ngưng Túy chợt đau nhói, nàng vội vàng bước ra doanh trướng, đáng tiếc Nhan Y Lam đã đi quá xa, xa đến bất luận thế nào nàng cũng không thể đuổi kịp.
Nhan Y Lam, rốt cuộc ngươi có biết chăng, chuyện đến bây giờ, sự dung túng cùng sủng nịch của ngươi so với cái chết càng là trừng phạt nghiêm hà.
"Vừa nãy đã định nói cho ngươi." Trì Úy chậm rãi từ bên trong giường đi ra.
"Trưởng công chúa là người thế nào? Toàn bộ Nhan Quốc chưa từng có chuyện gì có thể lừa gạt được nàng."
Cảm xúc trong lòng càng khó nén, Khương Ngưng Túy hờ hừng xoay đầu nhìn về phía Trì Úy.
"Từ đầu ngươi cũng đã biết?"
Trì Úy gật đầu, nụ cười mang theo mấy phần vô tội.
"Nếu không có sự ngầm cho phép của nàng, làm sao ta có thể dễ dàng lẻn vào?"
Đúng rồi. Bãi săn chính là cấm địa của hoàng gia, từ trước đến giờ luôn được phái binh canh giữ nghiêm ngặt. Dù võ công của Trì Úy có cao hơn nữa, nếu muốn vô thanh vô tức lừa gạt qua mắt của tất cả mọi người trong doanh trướng, đây căn bản là chuyện không thể nào.
Khương Ngưng Túy sớm nên nghĩ đến một tầng này, chỉ là tình huống vừa rồi thật sự quá mức nguy cấp, khiến người khác không có nửa điểm thời gian tỉ mỉ nghiền ngẫm. Nàng chỉ có thể thuận theo bản năng với tính huống lúc đó, làm ra phản ứng nên có, nhưng không ngờ, quay đầu lại người không hay biết gì cuối cùng lại chính là nàng.
Lãnh đạm cau mày, Khương Ngưng Túy trầm giọng nói:
"Nếu đã biết, vì sao vừa rồi ngươi còn trốn làm gì?
"Ta vốn định nói nguyên do cho ngươi." Trì Úy khoanh tay, nhắc nhở.
"Nhưng lúc ấy chính ngươi lại cản ta."
Khương Ngưng Túy ngăn Trì Úy là vì lo lắng thanh âm của Trì Úy sẽ khiến Nhan Y Lam cảnh giác, nàng làm sao biết được, cuối cùng câu chuyện lại phát triển ngược như vậy.
Cả câu chuyện từ từ trôi qua trong đầu một lần, tất cả đầu đuôi đều dần rõ ràng, nàng nói:
"Ngươi mạo hiểm xông vào đây, là vì Trắc phi?"
Nhìn thấy đôi mắt của Khương Ngưng Túy đã trở nên thanh minh, không còn nửa điểm nghi hoặc, Trì Úy biết rõ người này đã có câu trả lời, cho nên liền gật đầu.
"Ân."
"Cho nên, Trưởng công chúa lệnh Trắc phi cùng đi săn, thực ra là cho ngươi ám hiệu để hành động.
Trì Úy chần chờ, nhìn thấy ánh mắt của Khương Ngưng Túy dần dâng lên một mảnh tối tăm, cuối cùng chậm rãi gật đầu một cái.
Khương Ngưng Túy vốn cho là, Nhan Y Lam khư khư cố chấp muốn mang Liễu Hoán Tuyết theo là vì mượn chuyện này để gây khó khăn cho nàng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, người đó lại vì giấu đi mục đích thật sự như vậy.
Nàng đã từng cho là, Nhan Y Lam tâm ngoan thủ lạt, quyết đoán vô tình, thế nhưng vẫn luôn sẽ ở những thời khắc vô tình, dùng phương thức lăng liệt như vậy hé mở phần nhu nhuyễn ôn tình trong lòng dạ lãnh mạc của người đó. Nàng từng cho là, bậc quân vương đều không có tâm, nhưng sự thật lại giống như một bạt tai sắc bén, trực tiếp quật vào lòng bản thân.
Nhan Y Lam, vô tình cùng hữu tình, rốt cuộc thì mặt nào mới là phần chân thực nhất của ngươi?
"Chuyện khi nào?" Trong ngực bị đè ép, Khương Ngưng Túy chậm rãi chắm lại đôi mắt khô khóc, hỏi:
"Trưởng công chúa ngầm cho phép ngươi mang Trắc phi đi khi nào?"
"Từ khi ngươi tự ý thả ta xuất cung." Trì Úy đáp, bất động thanh sắc nhìn Khương Ngưng Túy, ngừng một lúc lâu mới tiếp tục.
"Trưởng công chúa đã đoán được ngươi sẽ chọn hai con đường, hoặc thả ta đi, hoặc giết ta. Nàng nói, nếu đã là con đường mà ngươi liều lĩnh lựa chọn, nàng sẽ thay ngươi tác thành cho chúng ta. Ta nghĩ, cuối cùng, nàng chấp nhận ta mang Hoán Tuyết đi, chung quy là không muốn cô phụ khổ tâm của ngươi, muốn làm một chuyện để ngươi cao hứng thôi."
Cách làm như thế này, đặt trên người Nhan Y Lam, nhìn thế nào cũng khiến người khác không thể tin, nhưng mà lời này lại được xuất ra từ miệng của Trì Úy, mà cách làm người của Trì Úy không sai, tự nhiên không cần thiết phải lừa dối nàng. Mỗi lời Trì Úy nói ra đều chính là một sự thật không thể nghi ngờ.
Chuyện này Nhan Y Lam chưa từng nói đến, Khương Ngưng Túy cũng không thể nào biết được, nhưng hôm nay đột nhiên biết được chân tướng khiến lòng nàng vô cùng rối loạn, vô số hình ảnh của Nhan Y Lam tựa như đoạn phim chạy trong đầu, thật, giả, rõ ràng, mơ hồ...cho đến giờ phút này nàng mới hiểu, những thứ liên quan đến Nhan Y Lam, nàng chưa từng quên.
Thu lại mọi suy nghĩ trong lòng, Khương Ngưng Túy nhìn sang Trì Úy, nói:
"Người ngươi muốn gặp cũng không có ở chỗ của ta."
"Ta biết." Trì Úy khẽ cười một tiếng, mi mắt tinh xảo giống như một bức họa được khai mở, đẹp như tiên như ảo.
"Nhưng dõi mắt toàn bộ bãi săn, thử hỏi còn có nơi nào an toàn hơn nơi này chứ?"
Khương Ngưng Túy ngẩn ra, nàng lạnh lùng quét mắt qua Trì Úy, tầm mắt rơi vào khuôn mặt tươi cười kia, trầm giọng nói:
"Hôm nay mới biết, tính tình giảo hoạt tính toán này của ngươi, cùng hoàng tỷ ngươi không chút khác biệt."
Trì Úy hơi hiểu ra, cười nói:
"Chức vị hoàng tỷ này, thật đúng là mới lạ."
Nghe ngữ khí mỉa mai của Trì Úy, Khương Ngưng Túy hơi thu ánh mắt, bất động thanh sắc hỏi:
"Ngươi định mang nàng đi thế nào?"
Doanh trướng của Liễu Hoán Tuyết cách chỗ của Khương Ngưng Túy không xa, chỉ cách hai đại trướng, nhưng chính mấy chục thước ngắn ngủi này, nếu muốn tự ý vượt qua cũng là một chuyện khó giải quyết.
Trì Úy nghe vậy, đột nhiên dùng một loại ánh mắt đầy ấp ý vị nhìn về phía Khương Ngưng Túy, khóe môi hơi câu lên, cười đến như tiên tử, thế nhưng lại khiến Khương Ngưng Túy cảm thấy nguy hiểm.
"Vậy phải cần sự hỗ trợ của Thái tử phi rồi."
"Ta có thể giúp ngươi." Khương Ngưng Túy lập tức hồi đáp không chút vòng vo. Nàng nói đến đây, ánh mắt liền nhìn thẳng Trì Úy, đôi tròng mắt thanh lãnh trong vắt, lộ ra cường thế cùng trấn định.
"Nhưng, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện --- trừ Trắc phi, ngươi không thể mang đi thứ gì khác, nhất là uy nghiêm của Trưởng công chúa."
Nếu nàng ấy đã là quân vương được vạn người kính ngưỡng của Nhan Quốc, vậy thì không ai có thể tổn hại đến quân uy của nàng ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.