Chương trước
Chương sau
Đôi mắt của Tiêu Lẫm hơi nheo lại, khóe miệng kéo ra một độ cung vừa phải. Y cười, nụ cười đó dường như làm cả băng tuyết cũng phải tan rã để lộ ra thứ bên dưới lớp tuyết dày đặc kia.
Bách Thần lần đầu tiên thấy y cười như vậy.
Nụ cười ấy như đạp vỡ núi cao, phá tan sương mù, làm cho người ta cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều đã được y nắm gọn trong tay.
Hắn lẳng lặng nhìn qua Liễu Như Phong.
Sắc mặt Liễu Như Phong lúc đỏ lúc trắng nhưng trước sau vẫn không dám đối diện lại ánh mắt Tiêu Lẫm.
Đợi đến lúc Tiêu Lẫm thu hồi ánh mắt, những cảm xúc mãnh liệt trên đều biến mất, quay về như lúc đầu, bình tĩnh không chút gợn sóng.
……
Liễu Như Phong này chính là làm bừa.
Vốn dĩ dây dưa, diễn trò ái muội cùng lúc cả hai bên đã là hành vi cực kì không tốt rồi, vậy mà lúc đưa tín vật đính ước cũng chẳng thèm cân nhắc chút nào. Có lẽ do Liễu Như Phong cho rằng hai huynh đệ này rất ít khi chạm mặt nhau, lại càng không có thói quen cùng nhau ra ngoài. Cậu trăm tính ngàn tính cũng không tính tới lại có loại xác suất ngẫu nhiên cực thấp như lúc này.
Hơn nữa còn có sự trợ giúp của đồng đội heo tên Văn Quang kia, gã đã góp phần làm xác suất cực thấp tăng thêm một chút khả năng xảy ra. Hiện tại gã còn chưa biết mình đã làm ra chuyện gì, vẫn cùng Tiêu Xuyên kẻ xướng người họa nói đến cực kì vui sướng.
Tiêu Xuyên đối với những diễn biến nãy giờ cũng hoàn toàn chẳng biết gì cả. Gã cứ mãi mê đắm chìm trong tân hôn yến nhĩ âu yếm với người mà gã cùng đệ đệ tranh đoạt không cách nào kiềm chế được.
Chỉ có Liễu Như Phong sắc mặt đã khó coi đến cực điểm nhưng vẫn còn muốn đau khổ chống đỡ. Trận này diễn cũng đã diễn ra cái dạng này rồi, đại khái cho dù có khóc lóc cũng phải lôi kéo hạ màn xuống.
Cũng may mắn là cậu lựa chọn vế phía sau, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng tới.
Bạch nguyệt quang cho dù có cao sang nhưng chung quy cũng bị hủy vì có lệ tâm.
Liễu Như Phong đối với hai huynh đệ kia chỉ sợ là không có thật lòng gì, thứ cậu muốn thật sự là quyền lợi và vinh hoa.
Đương nhiên, Tiêu Xuyên cũng chẳng phải cái đèn cạn dầu. Bằng không sẽ không năm lần bảy lượt tới tìm Bách Thần, nhất là trước ngày thành thân gã còn cố ý mượn rượu mà đè hắn.
Nói theo một nghĩa nào đó thì hai người này thật sự là một đôi do trời đất tạo nên.
Từ đầu đến cuối, nói thật lòng thì phỏng chừng chỉ có Tiêu Lẫm, yêu một cách chân thành.
Bách Thần không khỏi cảm thán, nhân sinh thật là một vở tuồng vớ vẩn, vĩnh viễn không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thú vị, nhưng khi xảy ra rồi thì chật vật, lo lắng đủ điều.
……
Tiêu Lẫm thần sắc khôi phục như thường, tựa như nụ cười hồi nãy chưa từng xuất hiện trên mặt y. Y vẫn là tòa băng sơn lạnh nhạt và bình tĩnh.
Cũng đúng a, nếu mà đứng lên đập bàn, tức giận mắng Liễu Như Phong thì đó thật không phải là Tiêu Lẫm rồi.
Y cái gì cũng không nói, mà càng không nói thì càng làm Liễu Như Phong lo sợ không yên, cậu xấu hổ đến nỗi không có cách nào giải thích.
“Các huynh mau xem, đôi uyên ương kia thế mà chui xuống dưới lá sen.” Đột nhiên, Tiêu Mạt nói một câu khiến mọi người chú ý, “Dưới lá sen toàn là bùn, chúng nó chui xuống làm gì?”
Bách Thần vừa thấy cảm xúc liền tươi sáng hơn. Hai con uyên ương kia bơi qua bơi lại, đùa giỡn đến nỗi phiến lá và hoa sen đều bị rối thành một nùi.
“Có thể là ở đó để “thân thiết” đi?” Hà Văn Quang lơ đãng nói.
“Đầu óc toàn suy nghĩ lung tung.” Hà Văn Tuấn trừng mắt liếc gã một cái, “Rõ ràng là chúng nó đang đùa giỡn, không cẩn thận nên mới rớt xuống đó.”
Tiêu Mạt cười khúc khích, cô không hiểu, rõ ràng cả hai đều do một mẹ sinh ra nhưng vì sao nhị biểu ca lại không đáng tin cậy như vậy chứ? Đem so sánh vẫn là thấy đại biểu ca ổn trọng thông minh hơn.
“Ha ha, đúng vậy a.” Hà Văn Quang luôn luôn sợ đại ca gã, lại nghiêm túc nhìn qua một chút, mạnh mẽ xoắn tay áo lên, “Có một con kẹt dưới bùn rồi, để đệ lôi nó ra.”
Dứt lời liền chống tay nhảy xuống đình hóng gió, lần theo đường biên mà đi.
Hà Văn Tuấn bất đắc dĩ đỡ trán, “Văn Quang tính tình nôn nóng thật làm người ta đau đầu, hồi nó tự thoát ra cần chi đệ ấy đi lôi ra?”
Tiêu Xuyên cười hòa giải, “Văn Quang cũng là thiện tâm, đệ ấy không muốn nhìn thấy sinh linh phải chịu khổ.”
Quả nhiên, lúc Hà Văn Quang lần theo đường biên đi đến chỗ con uyên ương kẹt trong bùn, ngồi xổm xuống, con uyên ương trong bùn kia bắt đầu vùng vẫy cánh, chậm rãi rút cái cẳng chân ra, thực mau đuổi theo con uyên ương còn lại. Sau đó đôi uyên ương kia cãi nhau ầm ĩ, sau đó nữa tụi nó vui vẻ mà đi dạo trên bờ.
Hà Văn Quang: ……
Gã dại ra một cái chớp mắt, đang định đứng dậy thì trong đai lưng gã rớt ra một đồ vật.
Không có chút do dự nào, Hà Văn Quang liền mau nhặt đồ vật đó lên, nhưng lần này không nhét vào đai lưng nữa mà trực tiếp bỏ vào trong tay áo.
Bách Thần nhướng mày, nhìn về phía Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm đưa cho hắn chén trà, “Uống trà.”
Bách Thần cười cười, “Đa tạ.”
Hai người bọn họ chưa bao giờ từng có hành động thân mật, hoàn toàn là kiểu “Tôn trọng nhau như khách”. Nhưng ở trong mắt người ngoài thì lại khác, nhìn vào hành động của hai người cứ có cảm giác như là lão phu lão thê ngọt ngào nhẹ nhàng.
Tiêu Mạt nói thằng: “Nhị ca, nhị tẩu cảm tình càng tốt, làm lệnh người hâm mộ.”
Theo cô thấy, so với đại ca, đại tẩu trình diễn ân ái, vẫn là nhị ca, nhị tẩu nhìn nhau rồi cười, không cần nói gì nhưng rất ăn ý càng làm cô hâm mộ hơn.
Tiêu Lẫm: ……
Bách Thần: ……
Rõ ràng là hiểu lầm rồi nhưng mà không có cách nào giải thích được, vì thế hắn đành xem như chìu theo cách nghĩ của Tiêu Mạt.
Hà Văn Quang hung hăng uống trà, làm bộ bản thân bị điếc chẳng nghe thấy gì cả. Còn Tiêu Xuyên nãy giờ vẫn cùng Liễu Như Phong nói chuyện, tựa hồ không chú ý tới những lời Tiêu Mạt nói. Nhưng cái nhíu mày một chút của gã đã bại lộ nội tâm thật của gã rồi.
……
Có lẽ bởi sự xuất hiện ngoài ý muốn của cây quạt kia nên từ lúc đó đến giờ sắc mặt Liễu Như Phong vẫn luôn không được tốt. Làm Tiêu Xuyên cho rằng cậu không thoải mái, thiếu chút nữa là thỉnh đại phu về rồi, cũng vì được Liễu Như Phong khuyên mãi nên mới từ bỏ ý định.
Mọi người thấy vậy không tiện quấy rầy, thăm hỏi một lượt rồi chuẩn bị đi về.
Trận tuồng hôm nay xem như tạm thời hạ màn.
Hà Văn Quang nói có việc gấp, chưa kịp đợi Hà Văn Tuấn cho phép đã vội vàng rời đi. Khiến cho Hà Văn Tuấn mắng gã vài câu.
Tiêu Mạt định đi theo Bách Thần về Phong Vũ Lâu chơi thì bị Tiêu Lẫm cản lại.
“Hôm nay có chút không tiện.” Tiêu Lẫm nói, “Mạt Nhi, muội về viện của mình đi.”
Tiêu Mạt bất mãn: “Vì sao lại không tiện? Muội có cần huynh chơi cùng đâu, muội chơi cùng nhị tẩu mà!”
Tiêu Lẫm ho nhẹ một tiếng: “Huynh và nhị…. Nhị tẩu muội, có chút việc.”
Đây là lần đầu tiên y nói ra hai từ này nên có chút không thuận miệng.
Tiêu Mạt còn muốn nói thêm nữa nhưng bị Hà Văn Tuấn chen vào: “Biểu muội, muội đừng quên Lẫm đệ và đệ mội cũng là tân hôn yến nhĩ… Vì thế muội đừng quấy rầy bọn họ, để huynh đưa muội về.”
Bách Thần cười nói: “Tiểu Mạt, chiều mai huynh ở trong viện chờ muội. Muội đến thì huynh sẽ tiếp tục chỉ cách điêu khắc trúc.”
“Một lời đã định nha nhị tẩu.” Tiêu Mạt vui vẻ ra mặt, “Ngày mai gặp lại ạ.”
“Vậy phiền đại biểu ca đưa Mạt Nhi về.” Tiêu Lẫm chắp tay.
Hà Văn Tuấn đáp lễ, “Chuyện nên làm.”
……
Bách Thần và Tiêu Lẫm từ cửa Phong Vũ Lâu đi vào trong sân, Bách Thần nói: “Về chỗ ta nói hay về chỗ ngươi nói?”
“Ở đây đi.”
Tiêu Lẫm nói xong liền huýt sáo một cái. Một nam nhân cao lớn mặc y phục dạ hành còn che cả mặt đột nhiên xuất hiện. Hắn ta đi tới trước mặt Tiêu Lẫm, nửa quỳ xuống ôm quyền, “Chủ nhân.”
Đây là ảnh vệ trong truyền thuyết? Lúc vừa đến Phong Vũ Lâu, cảm giác bị người nhìn trộm……. Chắc chính là của người này ha? Bất quá mấy ngày nay cũng không còn cảm giác bị nhìn trộm nữa, chợt nhớ đến trước đây Tiêu Lẫm có hiểu lầm với hắn nhưng giờ cũng đã giả quyết rồi.
Tiêu Lẫm phân phó nói: “Chúng ta muốn bàn chính sự, ngươi ra bên ngoài đi.”
“Vâng.”
Lệnh vừa hạ, tên ảnh vệ này liền biến mất không còn thấy bóng dáng, động tác mau đến mức Bách Thần còn chưa kịp phản ứng.
Kiếp trước hắn ẩn nấp ngồi canh cũng không bằng một phân vị này, quả thực không đủ nhìn.
“Chúng ta đi vào thôi.” Tiêu Lẫm nói, “Có Vô Danh canh chừng, không có việc gì đâu.”
“Được.”
Kỳ thật Bách Thần có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ chuyện tư mật như ảnh vệ này kia vậy mà công khai trước mặt hắn.
Có thể suy ra rằng, một khi tòa băng sơn này đã tín nhiệm một người liền sẽ không phòng bị nữa, phi thường ngang bằng.
Chỉ là… Khuôn mặt lạnh này của y đã đuổi đi rất nhiều người. Đại loại là chưa kịp xem xét bọn họ là kiểu người như thế nào đã bị khuôn mặt than kia của y dọa bỏ chạy cả.
Hai người đi vào đại sảnh, Băng Nhi thực thức thời, sau khi châm trà xong liền nhanh chóng lui ra, đi lên lầu về phòng mình.
“Hôm nay ngươi phát hiện điều gì?” Tiêu Lẫm không vòng vo, trực tiếp mở lời.
Bách Thần gật đầu, “Hồi này ở biên hồ sen Hà Văn Quang có làm rơi một thứ, ngươi có nhìn thấy không?”
“Ta thấy hắn cực kì hốt hoảng mà nhặt một thứ từ dưới đất lên, nhưng không thấy rõ kia là thứ gì.”
Bách Thần nói: “Ta thấy được một góc. Là một túi hương màu hồng nhạt, có họa tiết giống với túi hương trên thi thể Noãn Xuân.”
Sắc mặt Tiêu Lẫm biến đổi, “Ngươi chắc chắn?”
Bách Thần ra thủ thế: “Nắm chắc tám phần.”
Tiêu Lẫm không chút nghi ngờ đối với năng lực quan sát của Bách Thần, y nhíu mày, trầm ngâm nói: “Lấy hiểu biết của ta về hắn, tuy hắn thuộc loại người ăn chơi trác táng, đôi khi cũng làm ra một vài chuyện lặt vặt ngu xuẩn nhưng không đến mức làm ra loại chuyện tàn nhẫn độc ác như giết người. Tuy nhiên vừa rồi lúc nhặt túi biểu tình của hắn có chút hốt hoảng….”
“Theo ta, Hà Văn Quang và Noãn Xuân có quan hệ, nhưng hắn không giết nàng.” Bách Thân bổ sung, “Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của ta.”
Tiêu Lẫm: “Tiếp tục.”
“Hà Văn Quang trầm mê rượu. Về sắc cũng chẳng hề kiêng kỵ chay mặn gì cả, chơi như điên. Ta đoán rằng, cái người tư thông cùng Noãn Xuân còn làm nàng mang thai chính là Hà Văn Quang.”
Bách Thần bỗng nhớ đến lúc Hà Văn Quang thổ lộ với hắn. Ánh mắt đó làm hắn có chút buồn nôn, nhanh nhanh áp cái hình ảnh làm hắn không khỏe kia xuống, “Hà Văn Quang thường xuyên xuất hiện trong Vương phủ, có điều kiện cùng Noãn Xuân tư thông. Về tư tình, có lẽ hắn đã hứa hẹn gì đó với Noãn Xuân. Nhất định hắn đã hứa sẽ thưa với Vương phi đưa nàng về làm thiếp. Suy đoán này vô cùng phù hợp với việc Noãn Xuân đêm khuya lại ăn mặc lộng lẫy đi gặp tình lang.”
“Có lý, chỉ có quý công tử như Hà Văn Quang mới khiến Noãn Xuân cài châu thoa mẫu thân ban tặng.” Nhưng Tiêu Lẫm vẫn có điểm khó hiểu, “Nếu giống lời ngươi nói, đêm đó Noãn Xuân đi gặp Hà Văn Quang, vậy sao cái chết của nàng lại không liên quan đến hắn?”
“Nguyên nhân lớn nhất là bởi vì không có động cơ. Trong nhà Hà Văn Quang đã có rất nhiều thiếp thị sủng cơ, thêm một người nữa thì có sao? Vì thế hắn không cần giết người.” Bách Thần dừng một chút nói: “Ta nghi ngờ có người giả danh Hà Văn Quang hẹn Noãn Xuân gặp mặt, sau đó giết nàng.”
“Giết người diệt khẩu.” Tiêu Lẫm hừ lạnh một tiếng, “Còn có thể tiện tay giá họa lên trên đầu Hà Văn Quang, quả là một mưu kế hay.”
“Không sai. Hà Văn Quang là loại người làm việc lỗ mãng, đầu óc đơn giản, thật là một người thích hợp để gánh tội thay.” Bách Thần ngồi xuống uống ngụm trà, “Việc này nói thẳng ra là có quan hệ với bồn Nam Thiên Trúc kia.”
Tiêu Lẫm khẽ gật đầu.
“Vậy thì, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đã điều tra đến bước nào rồi?” Bách Thần nhìn Tiêu Lẫm nói.
- -------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hà Văn Quang: Ta bị vậy vui lắm ha?
……….
28/2/2019
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.