Từ kí ức, Tống Cố Trạch biết được, đây là vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước này.
Đến hệ thống cũng phải thốt lên: 【Oa.. 】
Sếp hờ sờ khung kính, khẽ cười: "Gặp tình huống khó khăn nhất mà em vẫn đem theo nó sao? Đúng là ngốc mà."
Tống Cố Trạch không trả lời, cậu sờ khung kính, cho dù kí ức nhận được có ít ỏi đi chăng nữa, cậu vẫn cảm nhận được nguyên chủ rất tôn kính nó.
Sếp hờ bước xuống giường, "Nhưng mà.." anh mở cái tủ bên cạnh đầu giường, lấy ra một tấm ảnh y hệt: "Ở cái đất nước hình chữ S này, hẳn là còn có nhiều thằng ngốc như em."
Đôi mắt màu nâu như lấp lánh muôn ngàn ánh sao, vô cùng đẹp đẽ mà nhìn thẳng vào cậu: "Thằng ngốc mà xem hình Bác còn quan trọng hơn mạng sống của mình ấy."
Anh cười rộ lên, nụ cười có hơi tinh nghịch, cho dù là vậy, lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc.
Anh lấy tấm hình trên tay cậu đi, đặt vào ngăn tủ: "Ngày mai chúng ta treo lên."
Rồi anh ngồi kế bên cậu, mở ba lô ra, bên trong chỉ có chút quần áo và đồ hộp.
Anh cảm thán: "Em chỉ có bao nhiêu đây đồ mà dám ra ngoài sao?"
Tống Cố Trạch bĩu môi, do không có đồ nên mới phải ra ngoài đó chứ!
Sếp hờ xoa mạnh đầu cậu, khiến mái tóc mềm mại của cậu bù xù cả lên.
Đã thỏa mãn lòng tò mò, Tống Cố Trạch cất ba lô đi.
Cậu ôm con gấu bông bên cạnh, ngủ say.
Thấy cậu đã ngủ, sếp hờ mới thu lại nụ cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-xong-tui-thanh-vua-cua-yeu-gioi/922347/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.