Chương trước
Chương sau
Hắc Long vốn dĩ đã ở đỉnh cao của tu vi nhưng chỉ vì sự ngăn trở của thiên đạo mà không thể phi thăng. Đương nhiên, y cũng từng trải qua cửu cửu lôi kiếp, thậm chí là hơn như thế nhưng suy cho cùng, đã cố ý ngăn cản thì sao có thể để y vượt qua.

Một tia sét đen khủng bố giáng xuống cơ thể đã chịu tám mươi mốt lôi kiếp, ngay lúc Thượng Huyền không đề phòng để rồi suýt hồn phi phách tán dưới sự hiểm độc của thiên đạo.

Nỗi thù hận đó, Thượng Huyền vẫn luôn tìm cách trả lại.

Bây giờ thiên đạo còn không cho phép kết đạo lữ với bé cưng? Được, đạp vỡ đại đạo, thiên địa không chứng, y tự chứng!

Khúc Dạ cảm nhận được tâm tình của Hắc Long, cậu áp mặt vào lưng y, vuốt ve lông của nó. Khi lôi kiếp nhắm đến cậu, Khúc Dạ còn chẳng mảy may nhìn lại, chỉ đơn giản phất tay một cái liền làm cho lôi kiếp vỡ tan tành.

Thế giới này có thể được gọi là thế giới thượng cấp, thiên đạo có thể là mạnh nhất nhưng đối với Khúc Dạ, bọn chúng cũng chỉ như những hạt cát không đáng kể. Kể cả lôi kiếp người người sợ hãi, đối với cậu cũng chỉ là trò hề không hơn không kém.

Hắc Long lao thẳng lên bầu trời, xé từng đợt lôi kiếp, nhập linh khí và ma khí thành một đâm thủng tầng mây, muốn dùng cách thức thô bạo để mở ra con đường thần lộ dẫn đến tiên giới. Điều này quả thật điên rồ, trừ việc phi thăng để mở ra thần lộ thì chưa từng ai dám thách thức thiên đạo, dùng vũ lực mở ra thần lộ cả.

Tất cả những kẻ có mặt đều có chung một suy nghĩ, Hắc Long sẽ chết, chắc chắn sẽ chết.

Nhưng trái với suy nghĩ của bọn họ, đại đạo vốn vững vàng, vốn hoàn mỹ lại xuất hiện vết nứt. Ngay khi Hắc Long chuẩn bị tung đòn cuối, lôi kiếp bỗng nhiên dừng lại, trời giáng ánh sáng cam lộ vào thẳng cuộn khế ước đạo lữ đồng tâm vĩnh cửu.

Thiên đạo có vẻ thật sự sợ rằng Hắc Long sẽ mở được thần lộ mà xông thẳng lên Tiên giới. Giáng xuống cam lộ chứng tỏ tán thành với khế ước đạo lữ của họ cũng như mở ra bậc thang cho chính mình bước xuống.

Hắc Long cũng dừng lại động tác, Khúc Dạ thì tinh nghịch hôn lưng y một cái: "Phu quân đúng là lợi hại."

Hắc Long trở mình hóa thành người, cũng không làm khó Thiên đạo mà bế lấy Khúc Dạ, hôn lên môi cậu một cái. Y sẽ không cố chấp với việc có mở được thần lộ hay không, quan trọng là nụ cười của bé cưng, là được trở thành đạo lữ danh chính ngôn thuận cùng bé cưng mà thôi.

"Nhưng mà chàng bị thương rồi." - Khúc Dạ nhanh chóng lấy ra mấy viên linh đan cực phẩm đưa đến miệng Thượng Huyền - "Vết thương cũ còn chưa hồi phục, lần sau đừng cậy mạnh."

Linh đan hơi đắng chát, cơ mà trong lòng Thượng Huyền lại ngọt ngào không thôi. Y ngậm lấy đầu ngón tay của Khúc Dạ, cắn thật nhẹ rồi mút lấy nó, khi đã mút chán chê rồi thì mới nói: "Ngày thay vảy sắp tới, sau khi thay vảy xong, vết thương mới cũ đều sẽ lành lại, em yên tâm."

Nhưng mà, Thượng Huyền lại không nỡ nói cho Khúc Dạ biết rằng, vì mất đi một trong hai yêu đan, trong cơ thể chỉ còn một cái nên lúc thay vảy sẽ rất dễ bộc lộ bản tính thuần túy của loài rồng, rất dễ mất kiểm soát, bị dục vọng khống chế, đặc biệt là trước người thương...

Khúc Dạ ngẫm nghĩ gì đó, lại đưa thêm một viên linh đan vào miệng Thượng Huyền: "Vẫn không thể chủ quan."

Thượng Huyền bất đắc dĩ cười, ôm lấy eo Khúc Dạ, xoa nhẹ vết thương ở hông cậu: "Em cũng vậy."

Khúc Dạ vòng tay qua cổ y, nghiêng đầu cười chứ không nói gì.

Biết là đối phương rất mạnh nhưng sâu trong thâm tâm vẫn không tránh được lo lắng.

•••

Ngay thời khắc này, trên Tiên giới cao ngàn trượng lại náo động không dứt.

"Long Phượng tiên quân, cái con Hắc Long đấy từng là đạo lữ của ngài sao?"

Có người không khỏi rùng mình hỏi.

Long Phượng tiên quân - Chung Cát không đáp lại, hắn mím môi nhìn chằm chằm vào Luân Thôi kính. Cảnh tượng Thượng Huyền mang theo thiếu niên có bảy phần giống hắn muốn cưỡng ép mở ra thần lộ chỉ để thiên địa chấp thuận cho khế ước đạo lữ của họ vẫn in sâu trong tâm trí của hắn. Cái cảm giác ghen tị trong thất tình lục dục vốn tưởng đã biến mất nay lại như cái rễ cắm sâu vào tim của hắn.

Trước đây khi còn là đạo lữ của nhau, Thượng Huyền có từng quan tâm hắn như thế đâu. Chung Cát cắn chặt môi, quay đi.

Rõ ràng mạnh như thế nhưng ngoài oán hận hắn lấy đi yêu đan, hạ độc phản bội thì chưa từng muốn lên Tiên giới tìm hắn. Chung Cát hắn... cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng sinh nên mới làm như thế, y là đạo lữ của hắn phải hiểu cho hắn chứ.

Thế mà mới ngàn năm đã yêu sâu đậm một Hợp Thể hậu kỳ nhỏ nhoi... Còn vì thiếu niên ấy mà tạo nên sóng gió ở tu chân giới, giết hại chúng sinh mà hắn hết lòng cứu vớt.

"Thiên đế, ta xin người cho phép ta được xuất một phần hồn phách xuống tu chân giới, vì đại nghĩa diệt thân mà trừng phạt hai kẻ ngông cuồng này."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.