Chương trước
Chương sau
Với tu vi tầm này, Khúc Dạ đương nhiên sẽ không buồn ngủ nhưng lúc nãy dựa vào lòng y, cậu quả thật quá buồn ngủ, ngủ thẳng một giấc mà không hề phát giác được điều gì bất thường.

Khúc Dạ vươn người, ngáp dài một tiếng rồi dụi mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Chưa kịp để Khúc Dạ định hình được, một bầu sữa ấm lại lần nữa áp vào má cậu. Khúc Dạ ngước mắt nhìn y, mắt hơi nhíu lại một chút rồi cười rộ lên.

Thượng Huyền bế Khúc Dạ đặt vào lòng mình, nhìn cậu ngây thơ uống từng ngụm sữa mà trong đáy mắt không khỏi toát lên vẻ thỏa mãn. Y nhìn về phía thi rối do chính tay bé cưng tạo nên, nhẹ nhàng vuốt má của cậu một chút, rồi hôn lên khóe môi vẫn còn vương chút sữa. Từ khóe môi đến chính diện, từ bên ngoài rồi vào trong, một lần quét sạch vị ngọt trong khoang miệng rồi lại một cuộc tiến công mới.

Khúc Dạ không chối từ, chấp nhận chìm đắm trong cái hôn ngọt lịm ấy. Y phục dần được nới lỏng nhưng cũng chỉ là nới lỏng, y cách một lớp vải của nội y mà không ngừng xoa nắn đầu ngực nhạy cảm. Mắt nhìn lên, liếc về phía thi rối đang ra sức động đậy mà nở nụ cười đầy khiêu khích.

"Bé cưng, em thật đáng yêu." - Thượng Huyền kề sát răng nanh lên chiếc cổ trắng nõn, không khách khí cắn một cái khiến Khúc Dạ phải hé môi rên rỉ.

Có đau nhưng cũng rất kích thích.

Khúc Dạ cũng cắn lên hình xăm Hắc Long trên  cổ y, mang theo sự tinh nghịch mà trả thù.

"Nơi đây không làm lễ bái thiên địa, kết đạo lữ được, hay chúng ta ngoài được không?" - Thượng Huyền vừa nói vừa hôn lên cổ rồi xuống lồng ngực, bả vai, dần dần tới đỉnh ngực mà hé môi để lưỡi trêu chọc.

Khúc Dạ hơi rũ mi, sự ướt át của dục vọng thật khiến cậu muốn chết đi sống lại nhưng đến cùng vẫn cố gắng đáp lời: "Được... Chàng đừng cắn như thế... Ta không chịu nổi..."

Thượng Huyền nghiêng đầu, cười đến ranh mãnh. Còn thi rối thì lại lay động mạnh hơn nhưng qua rất lâu cũng không làm gì được nên đành im lặng, chứng kiến cảnh cả hai đang mây vờn loạn vũ.

Đương nhiên, Thượng Huyền sẽ không để thân thể kiều diễm của bé cưng phơi bày trước mặt kẻ khác. Đặc biệt là kẻ bé cưng đã từng nói thương rồi.

Khi này, Khúc Dạ mới nhớ lại lệnh bài của Long Môn tông phát sáng, cơ mà bây giờ lệnh bài đâu rồi? Mà thôi kệ đi, cũng chẳng quan trọng gì.

Chỉ có Santa nãy giờ vẫn luôn trốn trong góc im lặng, nó không dám hó hé lấy một câu. Chuyện gì xảy ra đó đều biết hết, kể cả thần hồn nhỏ nhoi cảnh cáo một phần hồn thể của bản thân hay là việc... Thượng Huyền đem lệnh bài chứa hồn của Bạch Phong nhập vào thi rối mà chọc điên hắn.

Cái con rồng này, tâm cơ cũng chẳng kém chủ nhân là bao... Chủ nhân là nó muốn quéo lắm rồi mà giờ thêm ông xã của ngài, nó sợ một ngày bị biến thành mèo xào sả ớt quá đi.

Lệnh bài của đệ tử thân truyền cũng khá đặc biệt, sư tôn của đệ tử thân truyền có thể nhập linh thức vào đấy để xem đồ đệ có gặp nguy hiểm hay không, đặc thù nhất chính là không bị giới hạn không gian.

Thượng Huyền mở ra cánh cổng đi ra bên ngoài bí cảnh. Quả nhiên, dù mấy chục năm qua đi, vẫn còn không ít tu sĩ ở đây chờ đợi. Cả hai vừa xuất hiện, ngay lập tức liền bị bao vây.

Khúc Dạ nhướng mày, nhìn đi nhìn lại, quả nhiên vẫn thấy đồ môn của Long Môn tông nhiều nhất. Dù sao thì, một là đồ đệ thân truyền phản nghịch, giết chết môn chủ, đả thương và tàn sát hơn ba mươi đồ đệ còn một lại là "tài sản" trấn sơn của Long Môn tông cơ mà.

"Nghe nói Ma tôn hiện tại thích xa hoa, có xây một tòa điện lớn rực đỏ, chúng ta làm nghi thức kết đạo lữ ở đấy cũng không tồi nha." - Khúc Dạ như nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu cười nói với Thượng Huyền.

Y cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của bé cưng, nhẹ giọng đáp: "Theo ý em."

Tình tứ tới ngọt lịm nhưng lại không hợp với tình cảnh hiện tại. Có người trực tiếp bị dọa đến hóa đá, còn có người trợn trắng mắt, tức giận mắng: "Cái thứ không có liêm sỉ! Trước đây ngươi từng kết đạo lữ với tổ sư bọn ta, giờ quay đi lại cùng tên phản đạo này tương thân tương ái!"

"Còn ngươi, Thanh Quan! Cái thứ không biết xấu hổ, cái thứ lừa thầy phản bạn, lúc Thông Thiên chân quân cứu ngươi, lúc đại sư huynh Liễu Vân cứu ngươi, ngươi đã từng thề sẽ hết lòng trung thành với Long Môn tông. Bây giờ giết hại đồng môn, hại đại sư huynh mất đi vũ khí bản mệnh mà ngã xuống cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, ngươi đúng là con sói mắt trắng!"

Khúc Dạ chớp mắt, dường như không để tâm đến mấy lời trách mắng của bọn hắn, chỉ cười cười đáp: "Ta thích."

"Ta còn thích bẻ cổ, cắt lưỡi, móc mắt, lôi hết lục phủ ngũ tạng của các ngươi ra rồi hầm lên cho phu quân của ta thưởng thức."

Nụ cười như gió xuân nhưng lời nói lại khiến người người rùng mình. Mọi người vẫn còn nhớ rõ cảnh cậu cười cười mà thật sự móc mắt, cắt lưỡi đám đứng ra tố cáo mình.

"Ăn sống cũng được mà, như vậy rất cực khổ." - Thượng Huyền hôn lên ngón tay của cậu rồi nói.

Khúc Dạ lắc đầu, hôn lên vành tai của y rồi thì thầm: "Bọn chúng bẩn lắm, để ta rửa sạch nấu chín rồi chàng mới được ăn."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.