Chương trước
Chương sau
"Không sao... Ta không có đau nữa."

Khúc Dạ thấy Thượng Huyền cứ ôm chặt mình không buông, cậu đành vỗ lưng y, mở lời an ủi.

Biết rằng, y phải chịu nguyên tắc của thiên đạo để tránh bị Chấp pháp thời không truy sát nhưng khi nghe nói y có đạo lữ, cậu vẫn không nhịn được nổi giận. Nhưng giận thì giận, thương thì vẫn thương, sao nỡ nhìn phu quân của mình khổ sở chứ.

Thượng Huyền ậm ừ một tiếng nhưng vẫn không chịu buông cậu ra. Phải qua một lúc sau, thanh âm trầm trầm khàn đặc mới vang lên bên tai cậu: "Nếu ta giết bọn họ, ngươi có hận ta không?"

Khúc Dạ không có mấy biểu cảm, cậu chỉ chạm vào gò má của y, đôi mắt hoa đào ánh lên tia tàn nhẫn: "Vậy nếu có dịp ta muốn giết đạo lữ của ngươi, ngươi có hận ta không?"

Thượng Huyền khẽ lắc đầu: "Là hắn nợ ta."

Khúc Dạ nghe thế cũng mỉm cười: "Cũng là bọn họ nợ ta."

Cậu đưa tay vòng qua cổ Thượng Huyền, chớp chớp mắt nhìn y, giọng điệu nũng nịu quen thuộc lại quay trở về: "Ta hôn ngươi được chứ?"

Thượng Huyền nhướng mày, cảm giác như mình sập bẫy rồi, cơ mà đối diện với vẻ làm nũng này... Y hơi ngả người ra sau rồi đáp: "Tự đến đi."

Đôi môi lạnh băng của Khúc Dạ bao bọc lên môi y. Không có sự bài xích, thậm chí không có hai từ "không quen", dường như cả y và cậu đều làm chuyện này hàng trăm lần rồi, thân quen một cách đáng ngờ.

Khúc Dạ hôn bên ngoài, rồi tinh nghịch đưa lưỡi liếm một cái khiến Thượng Huyền phải híp mắt nhìn cậu.

Khúc Dạ cười khúc khích, cơ mà đúng lúc này lệnh bài mà cậu mang theo từ Long Môn tông lại nhấp nháy không ngừng, cậu muốn đứng lên xem nhưng Thượng Huyền đã giữ chặt eo cậu lại. Một tay đè gáy Khúc Dạ, ép cậu thừa nhận nụ hôn như vũ bão của mình. Khác với sự trêu đùa của Khúc Dạ, nụ hôn của Thượng Huyền lại mang theo dục vọng khó che giấu, y cắn lên môi dưới, vờn quanh đùa giỡn với chiếc lưỡi tinh nghịch của thiếu niên cuối cùng lại liếm lên răng nanh của cậu. Y thậm chí còn ngang ngược cướp đoạt dưỡng khí, mỗi lần thấy cậu khó chịu lại tách ra một chút nhưng rất nhanh đã hôn lại.

Ước chừng khoảng mấy khắc sau, khi miệng lưỡi Khúc Dạ đã khô khốc, môi sưng tấy lên, đôi mắt hoa đào ngấn nước, toàn thân động tình nhuốm màu đỏ thẫm thì Thượng Huyền mới dần dần buông cậu ra.

"Không làm đến cuối sao?"

Khúc Dạ thở không nên hơi, giọng nói có chút khàn khàn do nhuốm màu dục vọng nhưng lời nói lại thiếu kiên nhẫn đến cực điểm.

Thượng Huyền bật cười, xoa nhẹ vào vết thương của cậu: "Đợi lành lặn sẽ gấp đôi."

"A..." - Khúc Dạ kêu một tiếng liền ỉu xìu, lần đầu tiên tự thấy mình ngu ngốc, lấy đá đập chân mình.

Thật ra, Thượng Huyền chưa bao giờ có thể nghĩ mình sẵn sàng mở lòng thêm lần nữa. Ban đầu đem cậu về chỉ để xác nhận, Khúc Dạ có phải tên tương ái tương sát cùng y năm xưa hay không nhưng khi thấy cậu nước mắt lã chã, nhỏ giọng nũng nịu rồi quay sang lạnh nhạt nói mấy lời đau thấu tim thì y biết là không phải rồi.

Thiếu niên này đáng yêu như thế, sao có thể là cái tên miệng nam mô, bụng một bồ dao găm chứ.

Không biết từ lúc nào Khúc Dạ đã ngủ đi mất, Thượng Huyền định đặt cậu xuống nhưng giữa chừng, một ánh sáng nhỏ từ trong cơ thể  Khúc Dạ mập mờ nhấp nháy. Thượng Huyền khẽ cau mày, ánh sáng đó lại càng lúc càng rõ hơn, nhấp nháy mạnh mẽ dường như đang rất tức giận, thậm chí có thể tưởng tượng được là nó đang mắng người nữa kìa.

"Ngươi dám làm tổn thương bé cưng, ta thiến ngươi!"

Thượng Huyền: "..." - Điên rồi, y có thể nghe cái thứ ánh sáng yếu ớt không có miệng này nói chuyện chứ?

"Đạo lữ của ngươi chỉ có mình bé cưng, ngươi dám hai lòng, ta cho ngươi nổ banh xác!"

Thượng Huyền càng cau mày chặt hơn: "Ngươi là cái thứ gì?"

Ánh sáng yếu ớt lại nhấp nháy: "Ngươi không cần biết, chỉ cần hiểu rõ một chuyện, nếu như ngươi dám làm bảo bối của ta khổ sở lần nữa, ta sẽ đem bé cưng đi, dù ngươi có đạp nát đại đạo, phá hủy ba ngàn thế giới thì vĩnh viễn không bao giờ gặp lại! Nghe rõ chưa!"

Nói rồi, ánh sáng yếu ớt kia lại biến mất trong cơ thể của Khúc Dạ, nếu không phải cái lời cảnh cáo đó còn in sâu vang vọng trong lòng thì y còn tưởng mình xuất hiện tâm ma mất rồi.

Thượng Huyền cúi đầu nhìn Khúc Dạ đang ngủ say, khóe môi vẫn còn sưng đỏ, khóe mắt vẫn còn ửng ửng nước mắt động tình. Cái ánh sáng nhỏ nhoi kia là cái thá gì mà dám cướp người của y?

Mà cái ánh sáng chết tiệt kia gọi cậu là gì nhỉ?

"Bé cưng... Bảo bối..." - Thượng Huyền lẩm bẩm một chút, rất nhanh cảm nhận được sự thân quen, gọi đến không hề ngượng miệng.

Nhưng từ nay, chỉ có duy nhất y mới được gọi cậu như thế mà thôi.

"Phu quân..."

Không biết mơ thấy cái gì mà Khúc Dạ lại lẩm bẩm gọi hai tiếng phu quân, chất giọng ngọt ngào lại mang theo tia làm nũng.

Y khẽ cười một tiếng rồi hôn lên trán cậu: "Ơi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.