Chương trước
Chương sau
"Sữa..."

Trong ánh mắt tình tràn ý mê, Khúc Dạ mấp máy môi rên rỉ.

Phong Lam híp mắt, đôi tay chai sạn lần mò vào nơi động huyệt thần bí. Vừa mân mê đầu ngực hồng nhạt, vừa không ngừng khuấy đảo bên trong bé cưng. Ngón tay thon dài mang theo vào sâu bên trong nơi mềm mại chưa từng được khai mở, chà xát vách thịt non, còn ác ý nhấn lên vách thịt khiến cả người Khúc Dạ giật nảy mình mà ưỡn người lên. Vừa hay, hành động này lại khiến đầu ngực nhỏ vào sâu trong miệng Phong Lam hơn tựa như đang ra sức dâng hiến bản thân cho hắn.

Phong Lam buông đầu ngực đã bị mút đến sưng lớn ra, hôn lên khóe mắt đã ửng đỏ vì dục vọng. Sau lại di chuyển xuống dưới, đặt đôi chân sớm đã bủn rủn lên vai mình, bóp lấy mông bé cưng, nâng nửa người cậu lên. Với tư thế này, hắn dễ dàng thấy nơi tư mật xinh đẹp của bé cưng.

Nơi tư mật nhỏ hồng, mấp máy không ngừng khiến cho Phong Lam không nhịn được khen ngợi: "Bé cưng, đến cả cái miệng nhỏ của em cũng thật đáng yêu."

Khúc Dạ tự nhận mình mặt cũng không mỏng nhưng đối diện với lời nói xấu hổ của người yêu, cậu liền gượng để đỏ mặt, nhanh chóng lấy tay che mắt lại, miệng lẩm bẩm mắng: "Biến thái!"

Phong Lam khẽ cười trầm thấp, đáp lại bằng cách tiếp tục dùng ngón tay của mình ra vào miệng nhỏ. Một ngón, hai ngón, rồi ba ngón... khuấy loạn một cách rối tinh rối mù, đến khi chạm vào điểm gồ ghề bên trên vách thịt mềm mại, hắn không do dự ấn mạnh xuống khiến Khúc Dạ mở to mắt, bịt chặt miệng muốn chặn mấy âm thanh đỏ mặt phát ra.

"Ngoan, để tôi nghe giọng em."

Phong Lam không mấy hài lòng với việc bé cưng che giấu giọng điệu ngọt ngào của mình. Hắn đưa tiếp tục khuấy đảo bên bé cưng vừa dằn cái tay hư hỏng định che miệng kia lại.

"Ưm... Kim chủ... Em muốn anh... Muốn..."

Lời nói còn chưa kịp dứt, Phong Lam đã rút mấy ngón tay ra, chậm rãi đưa cự vật sớm đã sưng đỏ của mình đến bên miệng huyệt, đầu nấm cạ vào miệng nhỏ đang đóng mở. Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đang phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, sau đó liền không chút do dự đâm vào bên trong.

Miệng nhỏ chưa từng khai pha bỗng nhiên bị dị vật làm cho căng trướng khiến nó không ngừng co thắt để tống khứ dị vật ra. Nhưng càng như thế, chủ nhân của dị vật càng bị kích thích, hắn ấn mạnh vào điểm gồ ghề khiến Khúc Dạ nói không thành tiếng, làn da trắng ửng đỏ, thân thể kiều diễm giật nảy lên, ngón tay và ngón chân cũng cuộn lại. Ngay cả cậu nhỏ tinh xảo của Khúc Dạ cũng bị dục vọng kích thích đến mức bắn ra dòng tinh trắng đục.

Phong Lam khẽ liếm khóe môi khi bị tinh hoa của bé cưng bắn trúng mặt.

"Sao lại có thể gợi cảm như thế chứ?"

Hắn vừa hỏi vừa dập mạnh, đưa cái thứ mạnh mẽ của mình vào sâu trong hậu huyệt, còn cố ý hướng đầu nấm về phía điểm gồ ghề khiến bé cưng sung sướng đến mức ánh mắt dần tan rã, nghẹt thở đến mức cái môi nhỏ cũng không thể khép lại.

Phong Lam khá hài lòng với biểu hiện của bé cưng, ngay lập tức đỡ cậu ngồi dậy, đặt tay cậu vòng qua cổ mình, không ngừng nhấp liên hồi. Tư thế này khiến cho dị vật vào sâu hơn, còn có người cố ý dùng sức ấn mạnh nên bụng nhỏ rất nhanh đã phồng lên và xẹp xuống khi bị ra vào liên tục.

"Sâu... Đừng... Sâu quá..." - Khúc Dạ lắc đầu trong nước mắt, môi cắn chặt đầy ủy khuất.

Phong Lam hôn lên khóe mắt cậu, dịu dàng dùng răng môi của bản thân tách môi cậu ra, hôn xong liền nói: "Ngoan, cắn tôi, đừng tự làm tổn thương mình."

Đầu óc Khúc Dạ bây giờ loạn xạ, hoàn toàn không có suy nghĩ của riêng mình, chỉ biết nghe theo lời của hắn, hé môi cắn mạnh vào vai hắn.

Phong Lam híp mắt cười trước nghe lời của bé cưng, nhanh chóng luân động: "Bé cưng, em yêu tôi không?"

Khúc Dạ bị đâm loạn, chậm mất mấy giây mới gật đầu lia lịa: "Yêu... yêu..."

"Vậy còn tên kia?" - Phong Lam bế Khúc Dạ rời khỏi giường dù nơi giao hợp chưa từng tách khỏi nhau.

Khúc Dạ ôm chặt lấy Phong Lam, mờ mịt khổ sở lắc đầu vì cái tư thế ác chiến này: "Rác... Rác thôi..."

Phong Lam nghe thế ngay lập tức bật cười: "Bé cưng, em xem dáng vẻ của em ngoan thế nào."

Tấm gương lớn phản chiếu toàn bộ thân thể của hai người. Nó sáng và rõ ràng đến mức Khúc Dạ có thể thấy nói giao hợp của hai người, miệng nhỏ yếu ớt đỏ âu đang cố gắng nuốt chửng cự vật khổng lồ tím đỏ gân guốc.

Khúc Dạ mím môi, cắn mạnh lên vai hắn, ủy khuất đến phát khóc: "Biến thái... Biến thái... Em ghét anh..."

Đổi lại cho những lời nói "đau lòng" đó, Phong Lam đã khiến cho bụng nhỏ của bé cưng sưng lên bởi chính con cháu của mình. Nhiều đến mức, khi trời gần sáng thì miệng nhỏ cũng không giữ được nữa mà chảy ra ngoài.

Phong Lam nhìn bé cưng đã bị làm đến hôn mê, môi sưng đỏ, mắt còn ướt nhòe không khỏi dâng lên sự yêu thương trong lòng.

Thật lạ, một kẻ sinh ra trong sự trống rỗng, đến nỗi cái chết của cha mẹ cũng không khiến hắn cảm thấy có vấn đề gì lại không thể dừng lại việc yêu thương thiếu niên ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Giống như sự rung động này xuất phát từ tận linh hồn vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.