Chương trước
Chương sau
"Tên phản bội đó thật sự là cha của em ấy?"

Phong Lam đứng ngoài ban công, vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại báo cáo từ thư ký Trương.

"Đúng thưa ông chủ."

Giọng của thư ký Trương đều đều vang lên qua điện thoại.

"Theo điều tra được, cậu Lục Thanh được cô nhi viện tìm thấy khi trong tình trạng hấp hối, thân thể đầy vết thương nằm ở sát cánh đồng của bọn họ gần đó. Cậu ấy khá khép mình, không mở lòng với bất kì ai nên hay bị bọn nhóc ở cùng bắt nạt, chỉ khi tên Trác Phồn đến giúp đỡ thì cậu ấy mới nói tên mình là Lục Thanh còn về thân thế hay gì đó đều im bặt."

Phong Lam nhíu mày, phẩy phẩy tàn thuốc vào gạt tàn, trâm ngầm hỏi: "Lý do?"

Thư ký Trương hít một hơi thật sâu, thấp giọng báo cáo: "Trong một cuộc truy bắt tội phạm, Lục Thanh và con trai của sếp ông ta cùng bị bắt làm con tin, có một cơ hội cứu người nhưng chỉ đủ thời gian cứu một đứa, Lục Vệ đã lựa chọn cứu con trai của sếp ông ta."

"Đàn em của tên tội phạm đó chết rất nhiều nên sau khi trốn thoát, gã đã đem Lục Thanh ra đánh đến chết dở sống dở để trút giận và rồi vứt đại ven đường mặc kệ sống chết của cậu ấy."

Bị cha ruột vứt bỏ, Lục Thanh cũng ý thức được mình đã bị bỏ rơi, người đàn ông kia cũng không còn là cha mình nữa nên ngoại trừ cái tên, cậu ta không còn muốn bất kì liên hệ với Lục Vệ nên đã lựa chọn im bặt trước sự truy vấn của cảnh sát địa phương.

Cuộc đời của Lục Thanh... đầu tiên là bị cha vứt bỏ, tiếp đến lại bị Trác Phồn vứt ra làm sủng vật.

Thư ký Trương thở dài một hơi, tông giọng không rõ cảm xúc mà nói tiếp: "Có lẽ ngày mà chúng ta đi theo ông ta đến căn hộ của Lục Thanh, ông ta có lẽ đã biết cậu ấy là con trai của mình."

Vì quân hàm, vì danh vọng và quân công, Lục Vệ đã bỏ rơi đứa con ruột của mình, khiến vợ phát điên mà tự sát. Liệu ông ta có hối hận không? Bỏ rơi một đứa trẻ bảy tuổi khiến nó ám ảnh tâm lý đến nổi không dám trở về với gia đình, khiến cậu ấy cảm thấy Trác Phồn là người duy nhất cần cậu ấy.

Phong Lam nhả ra làn khói trắng, nhắm mắt nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏi: "Con chó kia sao rồi?"

Thư ký ngẩn ra giây lát rồi mới xác định ông chủ mình đang nói đến ai, rất nhanh đáp: "Đã nghiện đến quên trời quên đất rồi, còn đang gào khóc âm ỉ muốn thêm đồ nữa."

"Nói với nó, nếu muốn có đồ, một là tiền, hai là bán người." - Phong Lam dụi tắt điếu thuốc khi thấy bé cưng cựa quậy qua lớp cửa kính liền nói nhanh rồi cúp máy, không để thư ký Trương nói thêm câu nào.

Thư ký Trương: "..." - Tôi ổn, chỉ cần tăng tiền thưởng là ông chủ muốn tôi câm cũng được.

Khúc Dạ bị lăn qua lăn lại hẳn một đêm với đủ các tư thế vốn dĩ chưa muốn tỉnh đâu nhưng vị trí bên cạnh trống trơn, chỉ còn vương chút hơi ấm khiến Khúc Dạ bất mãn, không muốn ngủ nữa!

"Bé cưng, sao thế?"

Phong Lam đi tới bên giường, thấy gương mặt của bé cưng hơi xị xuống liền cảm thấy buồn cười, ôn nhu kéo cậu vào mà dò hỏi.

"Muốn ôm... Anh không ôm em..." - Khúc Dạ mơ màng dơ hai tay về phía hắn, môi dẩu lên đầy oán trách.

Phong Lam cười nhẹ, khẽ vỗ về dỗ dành bé cưng luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn: "Được rồi, trời còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi."

Khúc Dạ ôm chặt lấy Phong Lam, cố gắng chống đỡ nói cho xong một câu rồi mới vùi vào lòng hắn ngủ: "Không được đi đâu cả..."

"Được, không đi, không đi đâu cả."

•••

Rất nhanh đã đến ngày bộ phim của đạo diễn Lý khai máy. Tuyết Tuyết vốn định sang đón Khúc Dạ đến phim trường nhưng cậu lại không chịu, cậu nói mình có thể tự đến khiến Tuyết Tuyết cảm thấy nghi hoặc.

Chẳng lẽ kim chủ đại nhân kia đích thân đưa chim hoàng yến đến phim trường?

Không thể nào, không thể nào, Phong Lam kị nhất là xuất hiện trước giới truyền thông và cũng ghét nhất là bị tung tin vớ vẩn. Là cô nghĩ nhiều thôi.

Cũng là Tuyết Tuyết sau khi thấy Phong Lam đưa Khúc Dạ đến tận phòng của diễn viên: "..."

Đạo diễn Lý hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng kêu mọi người về chỗ làm việc chuẩn bị setup bối cảnh cho cảnh quay đầu tiên.

Trước đây vì để tránh lộ kịch bản ra ngoài nên ông đã dùng một kịch bản khác để tuyển diễn viên, chủ yếu muốn xem kỹ năng diễn xuất thôi. Đối với ông, kỹ năng của Lục Thanh không tệ nhưng cũng không giỏi đến mức xuất sắc, cơ mà nhan sắc nghịch thiên rất phù hợp với vai chính cùng với thái độ nghiêm túc, ngoan ngoãn của cậu ta nên ông rất ưng.

Bây giờ thì ông phải suy nghĩ lại rồi. Có thể bò được lên giường Phong Lam không phải dễ, huống chi để được tên vô cảm này cưng chiều lại càng khó hơn. Có thể thấy được, đầu óc của thằng nhóc này cũng không tầm thường. Chỉ hi vọng ngoan ngoãn đóng phim, đừng cậy chủ mà lên mặt, không thì sẽ phiền lắm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.