Khóc đến mệt, Khúc Dạ ngủ gục trên tay của Phong Lam lúc nào không hay. Không gian bốn bề tĩnh lặng, nghĩa trang thành phố vốn đã thưa người mà được lệnh của hắn nên cửa cũng đóng chặt vào thời gian này.
Nhất thời, thư ký Trương cùng đàn em không biết phải làm gì.
Tứ là người lên tiếng trước, cậu ta chăm chú nhìn Khúc Dạ đang ngủ say trong tay của ông chủ nhà mình, thậm chí còn nắm chặt không buông mà mở lời trêu ghẹo: "Nếu không phải tận mắt thấy cậu ấy bóp cổ và tống nhang vào họng tên đô con hơn mình, tôi cũng tưởng cậu ấy yếu ớt lắm đó."
Mỹ nhân này đẹp nhưng mà có độc, cũng chỉ có ông chủ đủ bản lĩnh để ôm độc dược vào lòng. Hoặc phải nói là chỉ có ông chủ mới khiến đóa hồng tự trút bỏ gai nhọn của mình.
Thư ký Trương cũng gật đầu, sau lại nhìn tên đang sống dở chết dở dưới đất, hỏi ý kiến ông chủ: "Chúng ta phải làm gì với tên này đây?"
Phong Lam liếc thoáng qua gã một cái: "Bé cưng đã nói không giết thì không giết, đem cho nó thử ít hàng mới đi."
Không giết thì làm chuột bạch cho đợt hàng mới của họ. Xem như không uống phí cái mạng chó của gã.
Tứ cười cười nhìn theo bóng dáng của ông chủ cẩn thận ôm bảo bối của mình bước vào xe, không quên trêu ghẹo tiếp: "Ông chủ, thích thì cho người ta danh phận đàng hoàng đi nhá, đừng có ậm ờ làm mỹ nhân đau lòng mà kiếm người khác thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-vai-ac-yeu-nghiet/3564070/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.