Anh tin rằng mình sẽ có thể đợi được đến ngày Mộc Mộc gọi anh là cha. Cố Thế An nhìn đứa con trai trong lòng, áp trán của mình lên trán con trai, nói: — "Con trai, cha là cha, là cha".
Cố Gia Mộc đang cầm quả cầu thủy tinh chơi lại bị anh chặn lại, ánh sáng của quả cầu thủy tinh cũng vì vậy mà biến mất. Cậu bé hoảng hốt và tát một phát vào gương mặt đẹp trai của anh. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, cậu bé cũng không phải cố ý và cũng không có dùng lực, nhưng đánh chính là đánh. Cố Thế An bị đánh ngay lập tức sững sờ, giống như có một mũi tên lao thẳng đến và đâm vào ngực anh. Ân Âm nhìn bộ dáng này của chồng thì không nhịn được bật cười.
Anh bất lực nhìn đứa con trai trong lòng, lại nhìn vợ đang vui sướng khi người gặp họa, anh bày ra vẻ mặt ủy khuất giống như con cún lớn bị hãm hại, nhìn rất đáng thương. Cố Thế An nhìn vợ vẫn đang cười như trước, đôi mắt đen lát nheo lại dần thâm thúy, rồi anh ôm eo Ân Em nói: — "Cười nữa đi, nếu bây giờ em cứ cười thì buổi tối anh sẽ làm cho em khóc".
Ân Âm trợn tròn mắt nhìn anh, tiếng cười đột nhiên dừng lại, cô dùng ánh mắt "Anh giống như cầm thú" không thể tin nhìn Cố Thế An. Cô biết anh nói được thì nhất định sẽ làm được. Nhìn bộ dạng sợ hãi của vợ thì tâm trạng của Cố Thế An bỗng nhiên tốt lên.
Ân Âm vội vàng chuyển đề tài:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-tro-thanh-ba-me-tot/2467662/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.